Khi đi đi lại lại, Goldstone cho phép mình thực hiện một thói quen
đáng sợ, làm phiền các đồng nghiệp. Vào những lúc căng thẳng cao độ, anh
vặt các cục tẩy khỏi đầu bút chì B2. Thỉnh thoảng, anh ấn thật mạnh những
mẩu tẩy nhỏ màu hồng đó để chúng vung vãi khắp phòng và bật vào trán
mọi người. Đêm đó, trên sàn văn phòng của Goldstone chứa đầy những cục
tẩy bút chì bị xé nhỏ.
Đến 9 giờ rưỡi, Goldstone không thể chịu được sự hồi hộp nữa. Đầu
tiên, anh gọi cho đối tác Dennis Hersch lúc đó đang ở nhà; Goldstone bật loa
ngoài điện thoại của Hersch để anh ta nghe được những gì anh trao đổi với
Atkins. Vị luật sư của Skadden vừa kết thúc cuộc trò chuyện với Jim Maher,
anh nhanh chóng trả lời cuộc gọi sau vài phút.
“Peter, có rất nhiều người đang sốt ruột chờ tôi,” Goldstone nói. “Các
anh có đưa ra quyết định trong đêm nay không? Chúng tôi có cần phải ngồi
đây và chờ đợi không?”
“Các anh không có lý do gì để mất thời gian chờ đợi đêm nay,” Atkins
nói. “Ngày mai, chúng tôi sẽ liên lạc với bên anh.”
Những lời đó giống như có ai té nước đá vào mặt Goldstone.
“Anh đang nói gì vậy? Điều đó có nghĩa là gì?” Lo lắng bắt đầu xuất
hiện trong giọng nói của Goldstone. “Có phải chúng tôi đã bị loại không?”
Atkins không chút lay chuyển. “Nghe này, tôi không thể nói thêm điều
gì.”
“Nghe này,” Atkins nói “tất cả những gì tôi có thể nói là, tối nay chúng
tôi không cần các anh. Anh có thể bảo mọi người hãy về nhà đi.”
-
Cuộc gọi của Goldstone đã tạo ra cú sốc như điện giật cho tất cả mọi
người đang tập trung tại Willkie Farr. Ván bài poker bị bỏ dở; các tạp chí xe
hơi bị ném vào một góc. Những cái nhìn đột nhiên trở nên đầy lo lắng khi