BỔN VƯƠNG Ở ĐÂY - Trang 187

“Ngài đang cười nhạo ta sao thần tiên! Thật đáng ghét quá đi thần tiên!

Tránh ra đi thần tiên!”

Hành Chỉ vỗ vỗ lồng, thu lại ý cười thở dài: “Là ta hại ngươi!”

Suỵt Suỵt lắc lắc đầu rồi bỗng kêu lớn: “Là ngài hại ta đó thần tiên! Là

ngài hại ta đó thần tiên!” Nó gào lên không ngừng, Hành Chỉ vốn mặc kệ
nó, nhưng bỗng nghe bước chân Thẩm Ly đi về phía này, hắn nói với Suỵt
Suỵt: “Suỵt, đừng ồn. Ồn nữa thì sẽ lộ tẩy đó!”

“Ngài hại ta rồi! Ngài hại ta rồi!” Suỵt Suỵt nào nghe lời hắn, nhảy tới

nhảy lui trong lồng kêu ầm lên.

Nghe tiếng bước chân Thẩm Ly càng gần hơn, Hành Chỉ nhìn Suỵt Suỵt

nở nụ cười cao thâm khó lường, môi nhẹ thốt ra hai chữ: “Im miệng!”

Tiếng kêu im bặt, mỏ Suỵt Suỵt như bị dán lại, mặc cho nó cố gắng há

thế nào cũng không mở ra được. Chỉ gấp gáp nhảy loạn trong lồng. Lúc này
Thẩm Ly bước vào điện tìm phía sau rèm, thấy Hành Chỉ và Suỵt Suỵt: “Từ
xa đã nghe thấy Suỵt Suỵt kêu gào rồi, sao đến gần nó lại yên lặng vậy?”

Hành Chỉ cười nói: “Có lẽ nó gào mệt rồi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.