BỔN VƯƠNG Ở ĐÂY - Trang 387

xõa xuống che mắt nửa mặt hắn, trong ánh sáng phản chiếu, hắn đẹp không
lời nào tả xiết.

Làm gì… có ngư phu nào… đẹp tuyệt mỹ đến vậy…

Lòng Thẩm Ly khẽ động, nhất thời không biết mình nên có biểu hiện gì,

nhưng sau khi ngơ ngẩn hồi lâu, nàng âm thầm nhếch khóe môi bật cười:
Hành Chỉ à Hành Chỉ, ta thật sự lại bị ngài nhặt được rồi, ông trời thật bất
nhân, sao lại kết cho chúng ta nghiệt duyên thế này!

Huyền thiết ở tứ chi đã bị lấy ra hết, vết thương được vải trắng băng lại,

đây không phải là chất liệu ở Nhân gian, xem ra vải này đã được xé trên
người hắn xuống. Vết thương ở tứ chi đều có cảm giác mát lạnh, đã được
hắn trị liệu rồi.

Thẩm Ly quay đầu nhắm mắt, không nhìn Hành Chỉ nữa, nàng làm sao

không biết Hành Chỉ đang nghĩ gì, hắn đoán chắc rằng sau khi Thẩm Ly
biết được người chăm sóc mình là hắn, nhất định sẽ lập tức yêu cầu rời đi.
Quyết tuyệt như hôm đó nàng hất tay hắn ra vậy.

Họ đều rõ trách nhiệm của đối phương, cũng đều đoán được đối phương

sẽ lựa chọn thế nào.

Nhưng mà…

Hành Chỉ chưa từng nghĩ, Bích Thương vương Thẩm Ly không phải

người vô tâm, nàng… cũng có lúc yếu đuối, cũng muốn chìm đắm trong ấm
áp.

Thẩm Ly không mở mắt, coi như lúc này mình chưa từng nhìn thấy Hành

Chỉ, coi như mình vẫn đang tiếp tục mơ giấc mơ vừa rồi, coi như ông trời
nhân từ, tha thứ cho một khắc buông bỏ trách nhiệm, mặc kệ tất cả này của
nàng.

Trước khi vết thương khỏi, có thể để Bích Thương vương không còn là

Bích Thương vương nữa không? Nàng muốn mình chỉ là một Thẩm Ly,
được một ngư phu thanh âm khàn khàn trầm mặc ít nói nhặt trên bãi cát về
nhà, sau đó bình yên sống ở phàm gian này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.