◐ Chương 13 ◐
“Hôm nay e là ta vẫn chưa thể đi!” Ánh mắt Thẩm Ly nhìn đám huyết
anh nhi xung quanh, “Ở đây vẫn còn việc chưa xử lý xong.”
Thấy Thẩm Ly khó xử, Mặc Phương cũng bất giác nhíu mày, hắn thật
không muốn hối thúc Thẩm Ly, nhưng chuyện này đích thực không thể
chậm trễ, hắn ôm quyền khuyên: “Vương thượng! Chuyện rời đi không thể
kéo dài nữa. Nếu Vương thượng bị bắt về, Ma quân sẽ không để Vương
thượng có cơ hội đi nữa. Thiên giới đang chuẩn bị hôn sự rồi, lúc này…”
Lúc này thì sao, Thẩm Ly rõ hơn ai hết, nàng nhìn về phía sau, Hành Vân
đang đứng đó, cầm Hồng anh thương của nàng hiếu kỳ đập lên mông một
huyết anh nhi, ngay cả tiếng khóc còn chưa kịp phát ra thì nó đã bị sát khí
trên ngọn thương xé thành mây khói, Hành Vân dường như cũng thấy vậy
mà cảm thán, lại xoay tới xoay lui tỉ mỉ xem xét ngọn ngân thương.
Khóe miệng Thẩm Ly giật giật, quay đầu lại xoa mi tâm: “Ừ, ta biết rồi,
chỉ là bây giờ ta không thể nào để mình đi được!”
“Vương thượng?” Đôi mày nhíu chặt của Mặc Phương truyền đạt sự khó
hiểu của hắn, trong mắt hắn, xưa nay Thẩm Ly chỉ nói làm và không làm,
hiếm khi có cách nói “Không thể làm được” như vậy, “Thuộc hạ không
hiểu!”
“Thời gian này ta ở Nhân gian đã trải qua nhiều chuyện, vô tình đã để
mắt đến một người.” Nàng bất chợt dừng lại, nhìn sang Hành Vân, Mặc
Phương sắc mặt ngơ ngác, dõi theo ánh mắt nàng nhìn sang nam nhân bên
cạnh, y phục của người đó sau một đêm bôn ba đã vô cùng hỗn loạn, sắc
mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt, vừa nhìn đã biết là tướng đoản mệnh.
Đây là… người Vương thượng để mắt tới sao?
Vào lúc này cổ tay của Hành Vân dường như vô lực, không giữ được
ngân thương nữa để nó rơi xuống đất, lăn tròn về đám huyết anh nhi, sát khí
toàn thân ngân thương giết cho đám yêu linh đã bị ánh nắng đoạt đi sức