BÓNG - Trang 17

hiểu chưa? Khi chúng ta ở trong này, dây thừng của chúng không cách nào
vào được. Chúng ta an toàn."

Đúng thế, đâu có gì phải sợ. Tôi thở ra nhẹ nhàng, biết ơn Lucas vô

cùng vì đã khai sáng cho mình.

"Như thế thì không được đâu. Nếu người đồng hành của cậu không ở

cùng cậu, nó sẽ mất kiểm soát sớm thôi." Qủa bóng của Lucas ra vẻ quan
tâm và nói. Nhưng có nói nữa cũng vô ích. Tôi vừa học được cách ngậm
miệng lại nên bây giờ sẽ là khâu thực hành.

Trước khi rời đi, nó thở dài: "Con người các cậu lúc nào cũng thế. Ê,

phải biết khi nào là lời khuyên đúng đắn, khi nào là đùa giỡn vui vẻ chứ?"

Lucas xuống bếp nấu một ít thịt. Tôi nhận ra đó là miếng thịt cậu ta xẻ

từ thi thể hôm qua. Và tôi nói: "Không, không đời nào tôi ăn cái thứ đó."

Lucas kì quái nhìn tôi: "Vậy cậu định nhịn đến hết đời? Thử xem,

cũng không khác thịt lợn là mấy đâu. Mặc dù hơi mùi rồi. Nhưng chúng ta
nên học cách thích nghi dần là vừa."

"Tôi sẽ không ăn thịt người." Nhìn nồi canh đen ngòm trên bếp, dạ

dày lại quặn lên, tôi nghĩ mình lại sắp nôn. Giọng nói của quả bóng lởn vởn
trong đầu: "Em gái chúng ta đã trở thành món súp thịt cho một nhóm
người."

Người mà Lucas cắt thịt để ăn, chắc hẳn cũng có gia đình. Và gia đình

đang mong mỏi hoặc lo lắng cho người đó. Ấy vậy mà chúng tôi ở đây, cãi
nhau xem nên ăn hay không ăn một phần thịt của ông ta.

Tôi có thể giết mèo để ăn. Nhưng không bao giờ ăn thịt người. Đây là

cắn nuốt đồng loại - việc chỉ có lũ thú vật chưa tiến hóa mới làm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.