BONG BÓNG LÊN TRỜI - Trang 29

giữa những đồng nghiệp bình dân, được vây bọc bởi đám trẻ con vô tư và
huyên náo, Thường cảm thấy thanh thản và tự nhiên như thể anh đã làm
nghề này từ lâu lắm rồi . Trên đường về, khi nhớ lại, chính Thường cũng
không khỏi ngạc nhiên về tâm trạng thảnh thơi của mình.
Dĩ nhiên, đối với Thường, hôm đó làngày vui của anh. Anh đã hành động
để giúp đỡ mẹ . Và anh tin chắc rằng kết quả của công việc nhất định sẽ
giúp mẹ trút bỏ được phần nào gánh nặng cơm áo hiện nay .
Chỉ có điều, khi cây kẹo đã hết nhẵn sau khi bán thêm một hồi lúc tan
trường, Thường thong thả xếp lại những tờgiấy bạc rồi nhẩm đếm, anh
bàng hoàng nhận thấy khoản tiền thu được cũng xấp xỉ chi phí làm ra cây
kẹo .
Tưởng mình lộn, Thường cẩn thận đếm đi đếm lại . Kết quả vẫn thế:
chuyến ra quân đầu tiên của Thường coi như huề vốn. Lọc cọc trên đường
về, Thường nghĩ mãi nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân.
Khi Thường thuật lại điều đó với chú Kiến và chép miệng:
- Chắc cháu thối nhầm tiền!
Chú Kiến mỉm cười:
- Không phải cháu thối nhầm tiền đâu! Có lẽ cháu bán rẻ quá! Ai mới vô
nghềkẹo kéo cũng vậy . Cứ sợ mình bán mắc, do đó không dám kéo mỏng,
rốt cuộc khúc một ngàn lại bán năm trăm, khúc năm trăm thì bán có ba
trăm!
Rồi thấy Thường cứ đực mặt ra, chú Kiến vỗ vai an ủi:
- Không hề gì đâu cháu! Bán chừng vài ngày, cháu sẽ quen tay . Những
ngày đầu,chuyện lời lỗ không quan trọng. Cái chính là làm quen với môi
trường chung quanh.
Nghe chú Kiến nói vậy, Thường mới thôi lo lắng. Và anh bắt đầu nghĩ đến
chuyện lát nữa đây khi anh đưa cho Nhi khúc kẹo kéo anh để dành cho nó,
chẳng biết anh sẽ giải thích như thế nào . Chắc là anh sẽ nói: "Đằng trước
ngôi nhà anh dạy kèm, có một chiếc xe kẹo kéo ...".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.