Nguyễn nhật Ánh
BONG BÓNG LÊN TRỜI
Chương 14
Hôm sau, Thường đến lớp trong một tâm trạng rối bời . Anh có cảm tưởng
cả thế giới đều đã biết mỗi buổi chiều anh vẫn âm thầm đi bán kẹo kéo .
Bạn bè trong lớp sẽ nhìn anh bằng ánh mắt thương hại, thậm chí, thậm chí
khinh thị và dè bỉu . Biết đâu sẽ chẳng có đứa tinh nghịch trêu anh:
- Ê, Thường kẹo kéo!
Quá quắt hơn, chúng sẽ đem lời rao cổ xưa của nghề bán kẹo kéo ra ngâm
ngợi:
- ! Cô nào thấp thấp lùn lùn
Ăn hào kẹo kéo sẽ đùn lên cao!
Đến lúc đó, hẳn Thường chỉ có cách bỏ học. Nhưng chắc chắn mẹ sẽ không
đồng ý. Mẹ xưa nay vốn nghiêm khắc, Thường đâu dám cãi lời . Như vậy,
anh sẽ tiếp tục dẫn xác đến lớp để nghe bạn bè chòng ghẹo . Và rồi anh học
sẽ chẳng ra ôn gì cả. Mẹ sẽ buồn, sẽ ốm. Rốt cuộc anh chẳng giúp gì được
mẹ mà còn làm mẹ khổ sở thêm.
Những ý nghĩ xám xịt đó cứ bám lấy đầu Thường và vẽ lên trong trí anh
một tương lai vô cùng u ám. Tự nhiên anh đâm ra giận Thủy Tiên. Nếu
hôm qua, cô không lò dò đến trường Phương Nam thì mọi việc đâu đến nỗi
. Nếu hôm qua, ừ, nếu hôm qua ...
Thường vừa đạp xe vừa nghĩ ngợi . Anh đạp uể oải, lười nhác. Hôm nay
Thường cố tình đi trễ. Anh sợ đến sớm, khi lớp chưa vào học, tụi bạn sẽ
nhao nhao lên và tha hồ chọc ghẹo . Đến muộn, dù sao cũng an tâm hơn.
Có thầy giáo trong lớp, sẽ chẳng ma nào dám hó hé.
Khi vào chỗ ngồi, Thường khẽ liếc chung quanh, nơm nớp chờ một tia nhìn
khác lạ. Nhưng anh chẳng thấy gì. Tụi bạn đứa nào đứa nấy đang cắm cúi
chép bài . Chỉ có tiếng lật tập sột soạt, ngoài ra, chẳng có tiếng động khả
nghi nào khác.
Thường dần dần bình tĩnh trở lại . Không khí yên lặng của lớp học có vẻ
như chưa ai hay biết gì. Cũng có thể lũ bạn làm bộ thế thôi, đợi đến lúc ra
chơi tụi nó mới bắt đầu khai hỏa .