buồn chối nữa . Anh quay mặt ngó lơ chỗ khác.
Thấy vậy, Tài Khôn liền cầm lấy tay anh, lay lay:
- Anh giấu, đúng không?
- Ừ.
Tài Khôn vẫn không buông tay Thường. Cô dòm anh lom lom:
- Và bây giờ thì anh sợ mọi người biết, đúng không?
Thường lại "ừ", giọng uể oải .
Vẻ lo lắng của Thường khiến Tài Khôn hồi hộp lây . Cô lại lắc mạnh tay
anh, hắng giọng trấn an:
- Anh đừng lo! Em nghĩ chị Thủy Tiên sẽ không nói chuyện này với ai đâu!
Thường chép miệng:
- Anh cũng hy vọng như vậy .
Tài Khôn lại tằng hắng:
- Nhưng nếu chỉ nói thì đã sao! Anh đâu có đi ăn cắp ăn trộm gì mà sợ!
Khi nghe Tài Khôn nói như vậy, Thường không ngờ sáng hôm sau khi gặp
Thủy Tiên, anh đã vô tình nhắc lại câu nói đó trong một cơn bực dọc vô lối
. Và quả đúng như Tài Khôn dự đoán, Thủy Tiên đã không hề hé răng với
bất cứ ai về chuyện của anh.
Buổi chiều, khi anh vừa tới, Tài Khôn tươi tỉnh hỏi liền:
- Không ai biết gì hết phải không?
- Sao em biết? - Thường tròn mắt ngạc nhiên.
- Xời ơi! Sao lại không biết! - Tài Khôn cười khúc khích - Mặt anh hôm
nay trông tươi rói chứ có bồn chồn nhăn nhó như hôm qua nữa đâu!
Bất giác Thường buột miệng:
- Em hay ghê!
Tài Khôn nhún vai:
- Anh đừng có nịnh em! Chính chị Thủy Tiên mới hay! Chỉ đúng là bạn tốt
của anh!
- Trật rồi, cô bé ơi! Chính em đó. - Vừa nói Thường vừa mỉm cười cốc khẽ
lên đầu Tài Khôn - Em mới thật là bạn tốt của anh!
Nghe vậy Tài Khôn đỏ mặt "hứ" lên một tiếng. Và giả bộ ôm đầu xuýt xoa,
cô bé chạy ù về bên kia cổng.