BONG BÓNG LÊN TRỜI - Trang 56

- Ừ.
Thường thấp thỏm:
- Em bịnh gì vậy ?
Tài Khôn chớp mắt:
- Sốt rét.
- Sốt rét? - Thường há hốc miệng.
- Sao em lại bị sốt rét được? Bộ hồi trước em ở trên rừng hả ?
- Ừ. Quê em ở Đắc Lắc mà.
Tài Khôn vừa đáp vừa mỉm cười . Mặc dù xanh xao, hốc hác, nụ cười của
cô vẫn hồn nhiên, tươi tắn. Nhìn Tài Khôn cười, Thường cảm tưởng như
gặp lại một hình ảnh thân thuộc đã xa xăm lắm. Anh dịu dàng nắm lấy tay
cô:
- Bây giờ em đã khỏi hẳn chưa ?
Tài Khôn tặc lưỡi:
- Khỏi hẳn thì chưa! Nhưng đỡ đỡ rồi!
Nghe vậy, Thường nhíu mày trách:
- Sao em không đợi cho khỏi hẳn rồi hãy đi bán?
- Em cũng tính vậy, nhưng... nhưng...
Cô bé ấp úng một hồi rồi nhoẻn miệng cười, không chịu nói tiếp. Tài Khôn
cười nhưng hẳn lòng cô không vui mấy! Thường bâng khuâng nhủ bụng.
Mặc dù Tài Khôn không nói ra, Thường vẫn đoán được nỗi khổ tâm của cô
. Hẳn gia đình của Tài Khôn túng thiếu lắm nên cô phải đạp xe đi bán dẫu
chưa hết bệnh. Bất giác Thường liên tưởng đến những khó khăn của gia
đình mình và anh chợt cảm thấy Tài Khôn gần gũi với mình xiết bao .
Biết Tài Khôn không muốn đề cập đến chuyện riêng tư, Thường cũng
không nhắc tới . Anh hắng giọng hỏi lảng sang chuyện khác:
- Mấy hôm nay em nằm ở bệnh viện nào ?
Tài Khôn nhún vai theo thói quen:
- Em nằm ở nhà!
- Sao vậy ? - Thường kêu lên - Lẽ ra em phải đi bịnh viện chứ? Bệnh sốt rét
chứ có phải bệnh xoàng đâu!
Tài Khôn "hứ" một tiếng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.