- Tối nay Thường rảnh không?
Không hiểu sao Thường lại buột miệng:
- Chi vậy ? Đi dự sinh nhật nữa hả ? Thủy Tiên đang tính nói, bỗng ngớ ra .
Ánh mắt của cô trông bàng hoàng đến tội nghiệp. Ngay lập tức Thường
cảm thấy ân hận về kiểu ăn nói cay độc của mình. Thường biết là anh
không muốn, anh hoàn toàn không muốn thốt ra những lời lẽ như vậy
nhưng chẳng hiểu sao chúng lại cứ tuôn ra như thể chúng đã mai phục từ
lâu lắm trong miệng của anh và chỉ chờ dịp là vội vàng nhảy tót ra như một
lũ ếch hăm hở vồ mồi .
Nhưng Thường lại chẳng biết làm gì để cứu vãn tình thế. Mọi lời xin lỗi
đều trở nên vô duyên và chỉ làm tăng thêm sự lố bịch. Anh chỉ có cách ngồi
im và đưa mắt nhìn đi đâu đó phía bên ngoài cửa sổ, bụng sôi lên những lời
tự nguyền rủa .
Mãi một lúc lâu, Thủy Tiên mới lên tiếng phá tan sự im lặng. Cô hỏi bằng
giọng buồn rầu:
- Bộ Thường giận Thủy Tiên lắm hả ?
- Không, không! Tôi có giận gì Thủy Tiên đâu! - Thường lật đật phủ nhận.
- Nếu không tại sao Thường nói vậy ?
Nghe Thủy Tiên hỏi tới, Thường lại càng lúng túng. Anh im lặng lắc đầu
một cách máy móc.
- Chắc là Thường giận anh Đạt? - Thủy Tiên lại thăm dò.
- Không! - Thường đáp một cách khó khăn - Tôi không giận ai hết! Tôi
chẳng muốn giận ai! Tôi chẳng muốn gì hết!
- Nhưng...
Thủy Tiên vừa mấp máy môi, Thường liền cắt ngang:
- Không có "nhưng" gì cả! Thủy Tiên đừng hỏi nữa!
Thấy Thường không muốn bộc bạch tâm sự, Thủy Tiên đành thôi dò hỏi .
Cô chép miệng, nói trổng trổng:
- Anh Đạt tính nghiêm khắc, hơi khó chịu nhưng ảnh không phải là kẻ xấu
bụng!
Thấy Thủy Tiên bênh vực Đạt, Thường hơi nhăn mặt. Nhưng anh không
phản bác, mà hỏi sang chuyện khác: