phải chấp nhận sẽ thua họ. Chỉ có điều Đào Thục Nhi nghĩ mãi, nghĩ tung
cả đầu óc mà vẫn không hiểu nổi tại sao An Bân Ni cũng được xuất hiện ở
những chỗ như thế này!
Đào Thục Nhi lạnh lùng liếc An Bân Ni đang ngồi trước bàn trang điểm
bên cạnh bàn mình một cái. Phác Tố Cơ đang chào hỏi An Bân Ni, An Bân
Ni vừa thờ ơ đáp lại vừa nhìn vào gương tiếp tục trang điểm.
Người phụ nữ này…
Ngày trước cô ta từng sử dụng những thủ đoạn hạ đẳng để làm hại Doãn Hạ
Mạt, vốn đã bị người đời khinh bỉ phỉ nhổ, trong làng showbiz không sao
ngóc đầu dậy lại được, sao bây giờ lại có thể lật ngược thế cờ để có được
cơ hội tham gia thử vai diễn thế này. Xem ra những lời đồn đại trong làng
nghệ quả không sai, An Bân Ni quả nhiên đã dùng cơ thể để mua chuộc, dụ
dỗ một thương gia có quyền thế nào đó.
“Nghe nói cô và Doãn Hạ Mạt là chỗ bạn bè thân quen?”
Hình như phát giác ánh mắt từ phía Đào Thục Nhi bắn qua, An Bân Ni đặt
hộp phấn xuống, cười mà như không nhìn qua Đào Thục Nhi. Đào Thục
Nhi cau mày đưa mắt nhìn về bốn xung quanh, tuy nhiên cô cảm thấy việc
phát sinh mâu thuẫn, xung đột với cái loại người này giữa chốn bàn dân
thiên hạ là chuyện không hay.
“Nghe nói hôm nay cô ấy cũng được mời tới thử vai”, An Bân Ni giả vờ
hiếu kỳ hỏi dò, “nếu như cô là bạn của cô ta, vậy cô thử nói xem liệu cô ta
có tới không?”
“An Bân Ni, lâu ngày không gặp, cô làm thế nào vẫn như trước vậy?” Đào
Thục Nhi mỉm cười dịu dàng.
“Vậy sao? Tôi đang sợ mình già đây!” An Bân Ni thích thú ngắm nhìn
trong gương hồi lâu làm như thể không hiểu ý nghĩa bên trong câu nói của
Đào Thục Nhi, rồi tự dưng thở dài, tiếc rẻ nói, “Đáng tiếc là Doãn Hạ Mạt
lại không còn được như trước, nghe nói sau khi cậu em trai chết đi, cô ấy
đâm ra phát điên. Lúc nào cũng chỉ diễn có một mình, đen đều có thể diễn
thành trắng hết, sao tự dưng lại điên thế, tôi thật sự đang muốn gặp lại xem
cô ấy…”.
Câu nói của An Bân Ni còn chưa hết thì bên ngoài phòng nghỉ và hóa trang