Đào Thục Nhi nghiêm trọng cắt ngang An Bân Ni lại, sau đó cô lo lắng
nhìn về phía phòng nghỉ và hóa trang, rồi lại quay sang nhìn Doãn Hạ Mạt
mặt mũi trắng bệch đang nhìn về phía trước.
“Nói quá hay.” Đằng xa Thẩm Tường gấp kịch bản thử vai lại, đứng dậy.
“Đã đến tham gia buổi thử vai, vậy khi quay thử hãy trổ tài năng thực sự
của mình đi, ở đây mà tranh cãi mấy việc không đâu, không cảm thấy vô vị
sao?”
Nói xong Thẩm Tường lạnh lung rời khỏi phòng họp, cô là người thử vai
thứ hai.
An Bân Ni hằn học nhìn theo bóng dáng của Thẩm Tường, cuối cùng cô ta
dùng sức “hừ” một tiếng, rồi quay người trở về vị trí cũ lật cuốn kịch bản
diễn thử vai ra xem.
Không sai, kết quả của buổi thử vai mới là quan trọng, Doãn Hạ Mạt dựa
vào chiêu đó để đánh bại cô sao? Không dễ dàng như vậy đâu.
Chẳng phải là nước mắt sao?
An Bân Ni cười một cách khinh miệt, trước đây cô đã ngồi vững trên vị trí
của “ngọc nữ trưởng môn” trong những phim thần tượng, khả năng rơi
nước mắt của cô đâu có thua kém ai! Chút mánh khóe này của Doãn Hạ
Mạt không đáng xách dép cho cô!
***
“Không biết đã bắt đầu thử vai hay chưa?”
Trong phòng chờ, các trợ lý của những minh tinh đang thì thầm với nhau,
họ luôn xuất hiện cùng với các minh tinh trong mọi trường hợp, đa phần
trong số họ đã quen nhau từ trước. Chỉ là lần này, họ không cao hứng trò
chuyện to nhỏ như những lần trước, mà chỉ bàn tán rất nhỏ, bởi lẽ có một
người đàn ông đẹp trai đang im lặng ngồi trong phòng.
Anh ta hình như là thiếu gia chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn Âu
Thị trong những lời đồn.