thể hiện điều gì, nhưng sự rầu rĩ trong đáy mắt anh trước sau vẫn không hề
giảm bớt. Phải chăng những gì cô làm vẫn còn chưa đủ, phải chăng Âu
Thần vẫn còn để tâm chuyện qua lại của cô và Lạc Hi...
Một ngày kia, khi quản gia Thẩm đưa cho Doãn Hạ Mạt thiệp mời tới dự lễ
trao giải do ban tổ chức giải thưởng điện ảnh Kim lộc gửi tới, cô đang tưới
nước cho cây trúc ở phòng khách. Nhìn tấm thiệp mời vàng chói lọi đó, Hạ
Mạt nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi quản gia Thẩm:
“Âu Thần đi ra ngoài rồi ạ?”
Quản gia Thẩm cung kính trả lời, “Thiếu gia chưa đi”.
“Anh ấy ở phòng đọc sách hay là phòng ngủ?”
“...”, quản gia Thẩm lưỡng lự giây lát rồi nói, “Hình như đều không có”.
“Ừm.”
Doãn Hạ Mạt ngẩn người, cô nói:
“Được rồi, cháu biết rồi.”
Âu Thần không ở trong phòng sách và phòng ngủ, trong hai căn phòng trẻ
sơ sinh ở tầng hai cũng không thấy. Doãn Hạ Mạt đi xuống cầu thang, ở
đầu hành lang tầng một, cửa của một phòng trẻ con bị cơn gió chiều đẩy
mở ra một khe hở.
Âu Thần ngồi một mình trước bàn sách của trẻ con.
Có vẻ như anh đang viết một bức thư.
Anh viết rất chậm rãi như thể cây bút rất nặng, dường như mỗi chữ đều
phải suy nghĩ rất lâu. Ánh nắng buổi chiều chiếu trên tấm lưng cô đơn của
anh, tấm lưng hiện ra nhàn nhạt nhưng lại khiến cho người ta rầu rĩ kinh
người.
Doãn Hạ Mạt lặng lẽ nhìn Âu Thần.
Cách một cánh cửa, đột nhiên dường như cô cảm nhận bức thư đó đang
được viết cho ai, nội dung của bức thư đó là gì?
Doãn Hạ Mạt nắm chặt các ngón tay để cho nỗi đau trong lòng bàn tay bị
đâm ép nỗi đau quặn lên trong lòng. Đợi thêm một lúc khá lâu, cuối cùng
cô nhẹ nhàng gõ cửa.
“Em có thể vào được không?”
Doãn Hạ Mạt khẽ nói. Cô nhìn thấy Âu Thần cất bức thư đó vào phía sau