Âu Thần ôm chặt vai Doãn Hạ Mạt, cô quay đầu nhìn anh để anh không
phải lo lắng. Doãn Hạ Mạt mỉm cười nói với họ:
“Tác giả những bức tranh đó là em trai chị, anh ấy đã qua đời rồi.”
“Ôi! Xin chị thứ lỗi! Xin chị thứ lỗi!”
Đám sinh viên luôn miệng xin lỗi.
“Không sao, nếu anh ấy biết các em thích tranh của anh ấy như thế này,
nhất định anh ấy sẽ rất vui.” Doãn Hạ Mạt dịu dàng nói, ánh mắt nhẹ nhàng
lướt qua những bức tranh của Tiểu Trừng.
Buổi chiều nay, cuộc triển lãm đã khép lại.
Không để công nhân phụ giúp, Âu Thần cẩn thận tự tay thu dọn từng bức,
từng bức tranh của Tiểu Trừng để lên xe. Doãn Hạ Mạt lúc đầu cũng muốn
tự tay làm nhưng Âu Thần kiên quyết không cho cô động tay, anh yêu cầu
cô phải nghỉ ngơi để lo cho em bé trong bụng chuẩn bị chào đời.
Âu Thần đã thu dọn xong bức tranh cuối cùng, anh nói, “Nào, về nhà thôi”.
“Vâng.” Doãn Hạ Mạt gật gật đầu, sau lại nói, “Âu Thần, em muốn đến
thăm một nơi”.
Ánh mặt trời ngày hè lung linh rọi xuống qua những kẽ lá xum xuê.
Doãn Hạ Mạt ngồi trên chiếc ghế dài dưới bóng cây bên đường.
Đây là con đường ngày còn bé cô và Tiểu Trừng thường đi học qua. Hai
bên đường vẫn là những cây thuỷ sam tươi tốt thẳng tắp vươn cao lên tận
những tầng mây, bầu trời trong xanh thăm thẳm, không khí thoang thoảng
hương thơm dịu mát của hàng cây.
Những cô cậu học trò vừa mới tan trường vẫn như xưa chơi đùa hai bên
đường.
Chúng cười nói xôn xao, thổi bong bóng xà phòng, vô số bong bóng bay
vào không gian, nhẹ nhàng vút lên trời cao, ánh mặt trời chiếu rọi trên
những cái bong bóng đó phản chiếu những sắc màu rực rỡ.
Có lẽ càng là những bong bóng đẹp thì càng mỏng manh. Doãn Hạ Mạt
ngẩn ngơ ngắm nhìn những bong bóng xà phòng bay dập dờn vào không