Cái đẹp của Lạc Hi như bão gió nhiệt đới cuồng bạo có thể phá hủy tất cả.
Nhưng lại mờ ảo như làn sương mai.
Cái đẹp của Lạc Hi khiến người ta không nắm rõ được rốt cuộc anh ta
thuộc về cái đẹp nào.
Ngụy Nhân the thé gọi, âm thanh như đâm toạc trần nhà, cô vội vàng bịt
miệng, người run bần bật. Đôi chân Khả Hân khuỵu xuống, cô ngã ra sau
ngất lịm. Đới Tây cuống quýt vội vàng đỡ Khả Hân nhưng mắt lại không
nỡ rời khỏi người Lạc Hi lấy nửa giây.
Phan Nam cũng ngây người.
Hạ Mạt lặng yên đứng bên cửa sổ, trong ánh sáng ấm áp dịu dàng, cô nhìn
Lạc Hi, bên tai cô tiếng sấm ầm ầm chuyển động, máu trong người đột
nhiên chảy chậm lại, rất chậm rất chậm.
Lạc Hi quay đầu cười nói với Thái Ni:
“Các cô gái đều rất ưu tú.”
Đây là lần đầu tiên Thái Ni tiếp xúc trực tiếp với Lạc Hi như vậy. Tuy đã
từng nhiều lần nhìn thấy Lạc Hi từ xa trong các trường quay, trong đài
truyền hình, trên ti vi và trên các mặt báo, biết rõ Lạc Hi rất đẹp, thuộc
dạng rung động lòng người, nhưng khi Lạc Hi rõ ràng xác thực trực tiếp đối
diện cười nói với mình, Thái Ni giống như vừa bị tống một cú đấm vào
đầu, ngàn sao xoay trước mặt, máu trong lồng ngực trào lên ngạt thở, hồi
lâu không nói được thành lời.
“Vâng, vâng.” Nhã Luân vội vàng tiếp lời, thầm cảm thấy ngạc nhiên trước
cử chỉ thái độ của Thái Ni sao lại thất lễ vậy, “Họ đều là công ty cẩn thận
sàng lọc tuyển chọn qua rất nhiều vòng, hy vọng dưới sự dìu dắt của anh họ
sẽ có được những thành tích tốt”.
Lạc Hi mỉm cười.
Một lần nữa anh lại nhìn những cô gái đang đứng phía trước.
Ánh mắt lướt trên người Hạ Mạt, khóe môi nhếch lên, nụ cười kỳ dị, Lạc
Hi nhìn mái tóc dày như rong biển của cô, nhìn đôi mắt màu hổ phách lạnh
lùng dửng dưng của cô, nhìn gương mặt đang dần dần chuyển sang màu
trắng bệch xanh lét của cô, nhìn đôi môi đầy đặn ẩm ướt của cô.
Nhìn ngắm cô.