“Trên thế giới này, anh làm sao có thể yêu được ai, không ai có thể nhận
được tình yêu chân thật của anh, tình yêu say đắm đó chỉ là sự hoang
đường.” Hạ Mạt bình tĩnh nói, “Nếu kỳ tích đó xuất hiện, dẫu có yêu người
ta anh cũng đâu có thổ lộ cho cô ấy biết, anh chỉ biết né tránh mà thôi”.
“Vậy sao?”
“Vì tận trong xương tủy anh, anh đâu có tin ai.”
Tay Lạc Hi cứng lai. Và thế là, rốt cuộc Hạ Mạt cũng rút được tay ra khỏi
lòng bàn tay anh. Cô lấy khăn giấy trên mặt bàn cẩn thận lau từng ngón tay,
mu bàn tay và lòng bàn tay.
Bông hoa hồng trắng thuần khiết cắm trong chiếc bình cao cổ.
Người phục vụ bưng đĩa bò bít tết tới, tiếng kêu “xèo xèo”, mùi thơm lan
nhanh, miếng thịt trông tươi ngon hấp dẫn và bắt mắt. Nghệ sĩ kéo violon
bước tới bàn dạo một khúc nhạc vui vẻ nhẹ nhàng.
Hạ Mạt chú tâm vào ăn,
Lạc Hi chỉ ăn mấy miếng, anh đặt dao xuống, ngẩng đầu nhìn cô, “Gặp lại
em lần này so với trong tưởng tượng của anh khác xa nhiều”.
“Vâng.”
“Anh cứ nghĩ em vẫn là cô công chúa được Thiếu gia sùng bái, sống cuộc
sống quý tộc giàu sang lạnh lùng kiêu ngạo. Anh tưởng tượng, em và anh
sẽ gặp nhau trong một yến tiệc, em sẽ phải ngạc nhiên, phải hối hận vì đã
bỏ rơi anh, quên lãng anh.”
“Và rồi thì em sẽ phải phát điên phát cuồng vì yêu anh. Và rồi cuối cùng
đến lượt anh sẽ bỏ rơi em, nói với em rằng chẳng qua là để anh báo thù. Kết
cục là những ngày tiếp sau đó em sẽ phải mãi mãi sống trong đau khổ dằn
vặt.” Hạ Mạt mỉm cười, lắc đầu, “Thôi được rồi, nếu đó là hy vọng của anh
thì cứ theo sở nguyện của anh cũng được, em sẽ thể hiện sao cho khớp với
những tưởng tượng của anh”.
Lạc Hi cũng cười theo, “Hình như hơi ấu trĩ”.
Cô cười nhạt không nói.
Chỉ có những người vật lộn lao động vì cuộc sống mới có bản chất ấu trĩ.
Lạc Hi không giống năm năm về trước, hình như không còn quá nóng vội,
không còn quá gay gắt. Mấy năm nay, dù anh đã sống qua những ngày