BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 148

Nhà hàng kiểu Pháp.
Khăn trải bàn bằng vải trắng điểm hồng phong cách điền viên nước Pháp,
dụng cụ ăn bằng bạc sáng loáng, chiếc bình hoa cao cổ cắm một bông hồng
trắng, sofa màu đỏ, nhạc sĩ violin đang kéo khúc nhạc tình lãng mạn.
Khách không nhiều.
Một vị trí rất yên tĩnh, bên cạnh những chậu cây che khuất.
Lạc Hi ngồi đối diện Hạ Mạt.
Ánh mắt anh như làn sương buổi sớm lãnh đạm nhìn cô, anh nói: “Anh là
Lạc Hi”.
Đôi mắt trong veo ngước nhìn đáp trả: “Em đã nhớ ra anh”. Anh thở dài,
“Nhưng, gặp lại bạn cũ chỉ như vậy thôi sao?”.
Cô đưa tay ra, mỉm cười, “Rất vui mừng một lần nữa lại có thể gặp được
anh”.
Lạc Hi nắm lấy tay cô, bàn tay cô ấm áp, tay anh lại mát lạnh. Anh chăm
chú nhìn cô, trong đôi mắt đen như mã não mang một tình cảm sâu sắc, anh
nắm chặt tay cô trong tay mình, thật lâu, thật lâu không buông.
“Em biết không?” Anh giễu cợt.
“…”
“Anh cho là em sẽ quên anh. Hồi đó em nói với anh, em sẽ không muốn
nhớ đến anh nữa, vì thế anh nghĩ là thực sự em đã hoàn toàn cho anh vào dĩ
vãng.”
Bàn tay cô nắm chặt.
Giọng nói của anh sao yếu đuối thế khiến cô thiếu chút nữa đã nói với anh
rằng cô không hề quên anh, nhưng sự giễu cợt trên làn môi lại khiến cô
cảnh giác cao độ.
Cô cười, “Anh không phải là người có thể dễ quên thế được”.
Vừa nói cô vừa thử rút tay ra khỏi bàn tay anh, không ngờ anh càng nắm
chặt hơn.
“Anh hận em.” Lạc Hi nửa như đùa nửa như thật nói, “Anh hận em vì em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.