BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 147

sự tiến bộ của cô vượt xa ngoài dự đoán của thầy. Thầy A Sâm đã xin lỗi
mong cô bỏ qua những gì lúc đầu thầy từng chê cười, chế giễu cô.
A…
Cô hít thở thật sâu.
Thật là vui! Vui! Vui! Xúc động khiến Hạ Mạt sung sướng kêu lên như đứa
trẻ con. Đúng rồi, cô phải về nhà ngay, tuy lúc này chưa thể nói với Tiểu
Trừng cô đang thử bước chân vào làng giải trí, nhưng cô rất vui và muốn
cùng Tiểu Trừng chia sẻ tận hưởng niềm vui này.
Cô mỉm cười bước thật nhanh tới bến xe bus.
Bim, bim…
Tiếng còi xe vang lên.
Một chiếc Ferrari màu trắng đi ngang qua trước mặt Hạ Mạt, kính xe hạ
xuống, ánh mắt Lạc Hi có một làn sương mù dày đặc liếc xéo Hạ Mạt một
cái, hình như anh đang thích thú thưởng thức bộ dạng kinh hãi của cô.
Rồi Lạc Hi mở cửa bước ra.
Dưới bầu trời đầy ráng chiều.
Gương mặt tuyệt mỹ của Lạc Hi, chiếc áo màu xanh nhạt đường nét tinh tế,
tay áo xắn lên gọn gàng, trông rất gợi cảm như một chàng hoàng tử vừa trút
bỏ bộ lễ phục sau buổi dạ tiệc hào hoa.
Lạc Hi đứng trước mặt cô mỉm cười.
Hình như đã ngồi trong xe đợi cô rất lâu rất lâu.
“Hey!”
Giọng Lạc Hi khàn khàn gọi Hạ Mạt.
Đôi mắt đen láy mê hoặc lòng người.
Hạ Mạt bình tĩnh trở lại, cô nhìn anh, anh cười thản nhiên nhưng để lộ cái
cảm giác ngạt thở từng bị người ta xúc phạm. Giây phút này, cô không biết
đó có phải là do ảo giác của mình không, cô có thể mờ ảo nhận ra sự hối
tiếc, sự oán hận và sự mỉa mai trong sâu thẳm tĩnh mịch trong đôi mắt anh.
“Chào anh.”
Cô bình tĩnh mỉm cười với anh.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.