BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 145

thiếu gì con gái lao vào Lạc Hi như con thiêu thân đâm đầu vào lửa.
Lạc Hi mở rộng hai cánh tay về phía Phan Nam cười: “A Nam!”.
Phan Nam cũng đưa hai cánh tay ra sảng khoái cười theo, hai người họ ôm
chầm lấy nhau cười ha hả. Phan Nam đập đập tay vào lưng Lạc Hi, vừa
cười vừa nói: “Tiểu tử thối! Ba năm rồi không gặp, lại còn giả vờ giả vịt gì
thế!”. Nói đoạn cô đưa tay vẫy Khiết Ni đằng sau, “Hi! Lâu rồi không
gặp!”.
Khiết Ni mỉm cười đưa tay vẫy chào.
Phan Nam đúng là bạn của Lạc Hi rồi!
Trước mặt bọn Đới Tây là một màu đen, giống như trên đường vốn dĩ đã
toàn là bụi rậm gai góc đột ngột lại xuất hiện thêm ngọn núi cao, không thể
vượt qua được. Họ thất vọng tản đi, chẳng còn bụng dạ đâu đứng lại nghe
tiếp Phan Nam và Lạc Hi cùng nhau ôn lại chuyện cũ.
Hạ Mạt cúi đầu.
Cô nhìn sàn gỗ dưới chân, ánh sáng từng quầng từng quầng phát tán, cô
lặng người điều chỉnh hơi thở, nét mặt trở nên trống vắng. Sau đó cô xoay
người bỏ đi.
Có người giữ cô lại.
Cô quay đầu nhìn, một cô gái nhỏ nhắn dịu dàng đáng yêu, mắt một mí
mong manh, nụ cười rụt rè e lệ.
Cô gái đó cung kính khom lưng cúi chào.
“Em là Khiết Ni.”
Doãn Hạ Mạt hơi ngỡ ngàng, “Xin chào”.
“Em là Trần Khiết Ni.”
Cô gái tròn mắt nhìn Hạ Mạt, hình như đang mong mỏi chờ đợi Hạ Mạt có
thể nhớ ra được điều gì.
Phan Nam không tham gia giờ luyện vũ đạo tiếp theo của buổi sáng hôm
đó. Lạc Hi và Phan Nam mấy năm không gặp nhau đương nhiên có nhiều
chuyện để nói. Thái Ni, Nhã Luân và Jam cũng bỏ đi sau đó, trong phòng
luyện tập chỉ còn lại A Sâm và bốn cô gái.
Điệu nhạc lại vang lên như cũ.
Nhưng không khí lại trở nên rất nặng nề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.