Lạc Hi nắm chặt tay Doãn Hạ Mạt, anh mỉm cười ngưng thần nhìn vào mắt
cô, trên sân khấu màu da cam, hai người trông như một đôi Kim Đồng
Ngọc Nữ.
Nhã Luân đặt điện thoại xuống nói với Thái Ni đang ngồi đối diện:
“Lại có một chương trình mời Doãn Hạ Mạt tham gia”.
Bắt đầu từ sau buổi sáng Chủ nhật Lạc Hi xuất hiện trên sân khấu ấy, vô số
những cú điện thoại gọi tới công ty đòi phỏng vấn Hạ Mạt, yêu cầu công ty
cung cấp những thông tin tư liện về Hạ Mạt hoặc mời cô ấy tham gia
chương trình nào đó. Chỉ sau một đêm, Hạ Mạt đã trở thành một hotgirl.
Thái Ni cười, ngón tay vuốt ve trên chiếc nhẫn hồng ngọc, “Lạc Hi không
hổ thẹn là Lạc Hi, chỉ cần có một chút quan hệ với anh ta là lập tức có thể
trở thành tiêu điểm của nhân thế. Xem ra Hạ Mạt đã có chút vận may rồi”.
Nhã Luân còn hơi nghi vấn: “Nhưng Hạ Mạt hát…”. Lẽ ra dựa vào tình
hình hiện tại của Hạ Mạt thì giờ này có thể nắm thời cơ cho phát hành đĩa
hát là thích hợp nhất, nhưng, một ca sĩ không cất được tiếng hát trước mặt
công chúng sao có thể gọi là ca sĩ cơ chứ?
Thái Ni lật tập tài liệu, ảnh năm cô gái đều nằm trong đó.
“Anh thấy cô nào đủ tư cách chính thức phát hành đĩa?”
“Phan Nam”.
“Ok! 100% phiếu thông qua”. Thái Ni cười mãn nguyện, rồi nói tiếp: “Còn
ai nữa”.
Ánh mắt Nhã Luân quét một lượt qua các tấm ảnh, Khả Hân, Đới Tây,
Ngụy Nhân, Hạ Mạt, anh lắc đầu. Lại nhìn một lượt, Đới Tây, Hạ Mạt…
“Đới Tây cũng không tồi, nhưng, hình như cô ấy thiếu hụt sự thân thiện và
sức khỏe, công chúng có thể tạm thời bị cô ấy thu hút, nhưng không bền”.
Nhã Luân cảm thấy tiếc rẻ. Thực ra Đới Tây cũng là cô gái rất chăm chỉ,
nhưng có dã tâm, công ty đã có một Vi An như thế rồi. Dạo này, tuy Vi An
đang vướng vào vụ xì căng đan ồn ào, nhưng dù sao vẫn có rất nhiều fan
hâm hộ cô. Đới Tây không thể vượt mặt Vi An được.
“Vì thế, vấn đề liên quan là ở chỗ…”, chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay Thái
Ni lấp lánh những tia sáng sâu thẳm tĩnh mịch, “rốt cuộc Hạ Mạt có thể hát
trước công chúng được hay không mà thôi”.