Vừa dứt lời.
Điện thoại Thái Ni vang lên.
***
Vẫn là nhà hàng Pháp đó.
Khăn trải bàn trắng điểm hồng phong cách điền viên nước Pháp, dụng cụ
ăn bằng bạc, chiếc bình hoa cao cổ cắm một bông hồng trắng, sofa mà đỏ,
nghệ sĩ violin tấu khúc nhạc lãng mạn.
Khách vẫn không nhiều.
Phía ngoài có những chậu cây che kín, vị trí khá yên tĩnh.
“Đang nghĩ gì thế?”
Lạc Hi buông dao nĩa trong tay xuống, anh chăm chú nhìn Hạ Mạt. Từ hôm
ở quảng trường Cầu Vồng đây là lần đầu tiên anh gặp lại cô. Lúc đầu anh
cứ nghĩ là Hạ Mạt có thể sẽ đối xử thân thiện với mình hơn, đương nhiên
cũng có thể cô sẽ ghét anh nhiều chuyện. Nhưng dù cô ấy có thái độ gì đi
nữa thì anh cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Vậy mà cô ấy chỉ yên lặng dùng bữa.
“Đồ ăn ngon thế sao?”, Lạc Hi giọng hờn dỗi, “Ngon đến nỗi chả thèm để ý
tới anh một chút sao? Sau lần đó anh cũng đã chẳng còn hứng đưa em quay
lại nhà hàng này lần nữa…”
Doãn Hạ Mạt ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt rất lặng lẽ, cô cẩn thận thăm dò anh, nhìn anh rất lâu, mắt trong
veo nhưng rất nghiêm túc.
“Xin anh hãy cho em biết…”
“…”
“Tại sao anh lại xuất hiện ở quảng trường Cầu Vồng?”. Ánh mắt cô không
rời anh.
“Em nghĩ anh thế nào?”, Lạc Hi mỉm cười.
“Là vì… thói khoe khoang?”