BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 200

mắt như biển rộng, lướt lên mái tóc dày như rong biển của cô. Những ngón
tay Âu Thần nắm chặt lại, mối hoài nghi xuất hiện trên gương mặt thanh tú
lạnh lùng. Không hiểu sao, từ hôm nhìn thấy cô gái này trên sân khấu ở
quảng trường Cầu Vồng, anh không sao dứt bỏ được hình bóng cô ra khỏi
đầu mình, hình bóng ấy từng phút từng giây cứ ám ảnh quẩn quanh bên
anh.
Đêm qua… anh lại gặp ác mộng.
Màn đêm bao phủ khắp nơi, sương mù dày dặc, bóng hình cô gái mờ mờ ảo
ảo tan biến, hối hận, đau khổ, dù anh có giãy giụa thế nào, cố gắng thế nào
cũng không thoát khỏi nối đau thương đang giày vò. Bóng hình cô gái mờ
nhạt trong màn đêm đen kịt, cô gái không quay đầu, bóng đêm tràn ngập từ
từ nuốt gọn…
Vẫn là cây anh đào…
Vẫn là sợi ren lụa màu xanh cô đơn, lạnh lẽo phất phơ trong không trung
vắng lặng…
Cầu xin cô gái…
Gào thét gọi cô gái…
Dấu ấn cô gái để lại chỉ là cái bóng quay lưng với anh…
Dù có cầu xin thế nào…
Dù có gọi thế nào…
Cô gái vẫn tan biến trong màn đêm đen, không quay lại, không ngoái đầu
lại nhìn anh lấy một lần…
Thế giới đen kịt…
Không một đốm sáng…
Cũng từ đó, cuộc đời không còn hoàn chỉnh nữa…
Anh hốt hoảng kinh ngạc, từ trong cơn ác mộng, anh bừng tỉnh! Mồ hôi
đầm đĩa, trái tim đau đớn, hơi thở đứt quãng. Trong bóng tối, anh ngồi rất
lâu, rất lâu, mồ hôi trên người khô dần, giá lạnh. Đã năm năm rồi không
còn gặp lại dáng hình cô gái trong ác mộng, anh nhắm mắt lại cười chua
xót. Và rồi, thời gian còn lại anh ngồi trên giường cho tới sáng, trong bóng
đêm tĩnh mịch, sợi ren lụa màu xanh xinh đẹp lặng lẽ làm bạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.