BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 247

buông xuống mang chút lành lạnh, mái tóc cô gió thổi rối bù.
Cô điềm tĩnh đáp:
“Anh ta đã không nhớ nổi em.”
Lạc Hi chau mày, không hiểu ý cô thế nào.
Hạ Mạt khép mi, nụ cười miễn cưỡng thoảng trên môi.
“Anh ta đã bị mất ký ức”.

Ở công ty Lỗi Âu, Âu Thần đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, vẫn là nét cao
ngạo ngày xưa, vẫn là thói bá đạo ngang ngược ngày xưa, nhưng đôi mắt
Âu Thần là một sự xa lạ cô không sao lý giải được. Âu Thần đã hỏi “Cô là
ai?” nhưng rõ ràng anh ta lại biết tên cô là “Doãn Hạ Mạt”. Cô chỉ có thể lý
giải rằng, anh ta đang chơi một trò đùa ác độc với cô. Tuy nhiên, trong trí
nhớ của cô, Âu Thần đâu phải là một người có thói quen thích đùa với
người khác, anh chỉ biết chiếm hữu và cướp đoạt, chỉ cần muốn cái gì, anh
sẽ trực tiếp chiếm luôn cái đó, không cần phải hỏi đến ý người khác xem
thế nào, có đồng ý hay không.
Có lẽ anh đang trả thù.
Trả thù cô năm đó với thái độ lạnh băng nhất, tàn nhẫn nhất đã làm tổn
thương anh.
Cô đã gây tổn thương và đau khổ cho anh.
Hoặc cũng có thể nói, cô đã hoàn toàn mất lý trí để rồi trút giận lên anh.
Năm năm qua đi, biết bao nhiêu oán hận đã tan biến dần, trái tim đã hồi
phục, đã trở lại bình yên.
Nhưng anh, con người đã vì cô bị tổn thương, không biết anh có tha thứ
cho cô hay không?
Nhưng.
Anh đã mất ký ức.
Bước ra ngoài tòa nhà trụ sở công ty Lỗi Âu, Thẩm quản gia đang đứng
chờ cô. Thẩm quản gia cho cô hay năm năm trước, Âu Thần gặp tai nạn ô
tô nên đã bị mất một phần ký ức, anh đã quên tất cả quãng thời gian liên
quan đến cô, cô đứng như trời trồng, ngô nghê, không một phản ứng.
Chuyện này là không thể, đó chỉ có thể là một tình tiết hoang đường nhất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.