BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 248

xuất hiện trong những vở kịch trên ti vi. Nắng chiếu trước mặt cô, hoa mắt,
choáng váng, mụ mị, u mê. Những lời Thẩm quản gia nói tiếp theo cô
không còn nghe thấy gì nữa.
Rất lâu, rất lâu sau.
Cô lại nghe Thẩm quản gia đang nói:
“Xin cô hãy quên đi tất cả mọi chuyện về Thiếu gia trước kia.”
Cô trầm tư, u uất. Quên ư? Rốt cuộc Âu Thần thật là người may mắn, anh
đã có được cơ hội để quên đi tất cả, bất luận chuyện xưa nhiều ít thế nào,
bất luận chuyện xưa oán hận ra sao, bất luận chuyện xưa bao nhiêu vướng
mắc, thì ra tất cả, tất cả mọi ký ức đều chỉ dồn lại thành vài tế bào trong bộ
não con người, mất chúng đi là có thể quên được tất cả, giống như gió mưa
dù cuồng bạo bao nhiêu, hễ qua đi rồi trời sẽ trong sáng lại.
“Chuyện năm đó cô đối với Thiếu gia, tôi đã tận mắt chứng kiến tất cả.”
Thẩm quản gia nhìn cô, hàm ý ẩn chứa trong đôi mắt, “Cô đã làm tổn
thương Thiếu gia, chắc hẳn với cậu ấy, cô đã không còn chút tình yêu
thương, thế thì… thế thì, xin cô đừng để Thiếu gia nhớ ra mình. Đau
thương cô đã đem đến cho Thiếu gia quá nhiều”.
Ngón tay Hạ Mạt nắm chặt.
Bàn tay từ từ nhói đau.

Đêm đầu thu.
Trong chiếc xe đậu bên ngoài khu trung tâm.
Hạ Mạt thất thần nhìn chiếc xích đu trống vắng, bé gái khóc hồi nãy không
biết đã bỏ đi từ lúc nào, cô yên lặng ngẩn ngơ nhìn rất lâu. Và rồi cô nhoẻn
miệng cười, nụ cười nhạt nhòa nhưng không thể nói là nhạt nhẽo.
“Mất ký ức…” Lạc Hi lắc đầu không thể tin nổi, nhưng nhìn thần sắc của
cô, anh hiểu cô không nói đùa. Đăm đắm nhìn cô, anh hỏi: “Vậy thì em có
thích con người hắn sau khi mất ký ức không?”.
“Chưa biết được.”
Cô trả lời thật đơn giản.
Ánh mắt anh vụt phẫn nộ, tức tối, “Hắn đã ấn định em là gương mặt đại
diện cho hãng, em có đi không?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.