Tiểu Trừng mỉm cười trong bàn tay cô, “Em không học trường kiến trúc
nữa, là em đã nghe chị, em sẽ học trường mỹ thuật, sau này sẽ là một họa sĩ
để chị được tự hào”.
Hạ Mạt mỉm cười: “Em sẽ rất nổi tiếng”.
“Còn nữa, em có thể đem tranh đến phòng trưng bày, nếu có người thích,
tiền bán tranh có thể phụ thêm chi phí cho chị. Mấy hôm trước em có đem
mấy bức đi gửi, ông chủ phòng tranh nói đã có người đặt mua, hai ngày
nữa em sẽ tới lấy tiền.” Đôi mắt Tiểu Trừng hiền lành ấm áp, “Chị, chị
không cần phải khổ sở như thế để chăm lo cho em, sau này những chuyện
đó hãy để em lo, được không?”.
Nụ cười của cô từ từ ngưng lại, “Em không nên quá suy nghĩ về những
chuyện này…”. Chỉ cần cậu em trai sống vui vẻ cùng với cô, để cô có thể
ngày ngày được nhìn thấy, đó chính là hạnh phúc của cô.
“Chị đừng vào làng giải trí nhé.”
Tiểu Trừng đột ngột nói, giọng nghẹn ngào,
“Nơi đó phức tạp đen tối lắm.”
“Trẻ con biết gì mà nói”, Hạ Mạt thản nhiên cười, “chỉ cần nơi nào có con
người, nơi đó chắc chắn là phức tạp và đen tối, có trốn đi đường nào cũng
đều như thế hết”.
“Nhưng những người trong làng giải trí luôn tranh giành vì danh lợi, họ
luôn sử dụng những thủ đoạn bẩn thỉu bỉ ổi, xấu xa nhất.”
“Đó là vì danh lợi có thể đoạt được nhanh nhất từ trong làng giải trí, do đó
có tính cạnh tranh càng bội phần kịch liệt,” Cô thở dài, “Nghề nào cũng
giống nhau cả thôi, vậy tại sao không sử dụng cách thức ít tốn thời gian
nhất, sử dụng cách thức trực tiếp nhất để giành được những thứ mình cần
có trong tay?”.
“Chị, chị muốn gì?” Tiểu Trừng nhìn chị chăm chú.
Hạ Mạt trầm ngâm do dự, cô cười, “Chị muốn dùng sức của chính mình để
có chỗ đứng trong thế giới này, có được sự ảnh hưởng, có đủ tiền, có thể
bảo vệ những người chị muốn che chở, có thể đối mặt với mọi hoạn nạn
xảy đến bất kỳ lúc nào mà không bị gục ngã”.
Bốn năm trước cô bị nhốt vào một nơi, không có cách nào thoát ra để chăm