Tiểu Trừng nhìn bàn tay băng bó lại thấy nét mặt khổ sở của chị, cậu sợ hãi,
sốt ruột hỏi: “Chị, chị bị thương à!”.
Tiểu Trừng vừa dìu chị vừa nhìn đi nhìn lại vết thương, thấy chị có vẻ cũng
tạm ổn cậu mới thở phào bớt lo.
Tiểu Trừng bê chiếc bàn ăn nhỏ ra phòng khách để chị ngồi ăn ngay tại
sofa. Tối nay cậu xào hai món rau, hầm nồi canh sườn nấm Trà Thu, mùi
thơm ngào ngạt, Hạ Mạt lúc này đã rất đói, cô thò tay lấy thìa, Tiểu Trừng
ngăn chị lại.
“Để em.”
Tiểu Trừng múc canh ta bát rồi thổi nguội.
“Đâu còn là con nít nữa.” Cô cười lắc đầu, “Chỉ là vết thương lòng bàn tay,
vẫn tự ăn được mà”.
Tiểu Trừng hỏi nhỏ: “Sao chị bị thương vậy?”.
Cậu không để ý chị đang cự tuyệt, vẫn kiên trì múc từng thìa canh đưa lên
miệng Hạ Mạt. Tiểu Trừng yên lặng nhìn chị, chờ đợi cho đến khi Hạ Mạt
nuốt ngụm canh xuống.
Từ lúc cậu còn rất nhỏ, khi mẹ đi hát ở phòng trà, chị đã bắt đầu chăm lo
cho cậu. Mỗi lần cậu bị ốm, bàn tay chị dịu dàng sờ trán thăm nhiệt cho
cậu, bón cho cậu từng miếng ăn, cả đêm ở bên giường cậu. Khi cậu bệnh
nặng hơn, mắt chị hoe đỏ nhưng chưa bao giờ chị khóc. Trước mặt cậu, chị
luôn tỏ ra kiên cường như cây đại thụ, cho dù có chuyện như thế nào, có chị
ở bên, Tiểu Trừng chẳng bao giờ phải lo lắng.
Nhưng, chị đâu có hiểu.
Cậu ước ao biết bao mình được làm người anh, chị là cô em gái, chăm sóc
lo toan là ở cậu, tất cả gió mưa đều để cậu gánh vác, để chị có thể trở thành
nàng công chúa muốn cười thì cười muốn khóc được khóc.
“Là do sơ ý một chút.” Doãn Hạ Mạt hai tay giấu vào nhau, cô mỉm cười
với Tiểu Trừng, chuyển câu chuyện qua hướng khác, “Canh hầm hôm nay
ngon tuyệt”. Cô đã đoán sơ sơ chuyện bắt cóc hôm nay là do ai làm, tuy
nhiên không có chứng cứ, nói nhiều phỏng có ích gì. Cũng là do mình quá
sơ ý để cho bọn chúng có cơ hội ra tay, sau này nhất định phải chú ý đề
phòng mới được.