BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 284

Hạ Mạt giả như không để ý, đưa mắt nhìn đi chỗ khác, nắm tay Âu Thần
bóp chặt cứng chuyển qua màu trắng xanh, mạch máu trên ngón tay nổi hết
lên. Lòng Hạ Mạt đau đớn, hình như một mảnh kính vỡ vừa rạch một vết
thương trong trái tim cô. Ngước mắt nhìn Lạc Hi, trên gương mặt anh ánh
sáng tuyệt mỹ như vỡ òa, gương mặt đẹp tuyệt như một thiên sứ phục thù
trong đêm đen, cô hơi ngạc nhiên, nhưng rốt cuộc lại nhắm mắt, để mặc
cho Lạc Hi đặt nụ hôn lên môi. Hãy rời xa cô, nếu như đã quên cô, thì hãy
để tất cả dấu vết bị xóa đi.
Cô thầm nghĩ.
Đột nhiên đôi môi nhói đau, Lạc Hi đang hung hăng cắn cô, máu chảy vào
miệng. Hạ Mạt kinh hoàng mở mắt, chỉ thấy ánh mắt Lạc Hi đầy hận ý, đột
nhiên, hận ý trong phút giây lại chuyển thành yêu thương đau khổ, anh dịu
dàng hôn đôi môi cô, cẩn thận đưa lưỡi liếm hết máu trên đó, dịu dàng
mềm mại quết lên vết thương.
Bên giường bệnh.
Âu Thần đứng bật dậy!
Nhìn nụ hôn yêu thương của Lạc Hi và Hạ Mạt, Âu Thần đau khổ đã bị
lung lạc. Anh nhớ ra người thanh niên này ở quảng trường Cầu Vồng và
trong quán bar Bong Bóng, người thanh nhiên đẹp như ngọc châu này đã
luôn bên cô.
Âu Thần u uất nhìn Hạ Mạt hôn chàng thanh niên kia trong yên lặng.
Hai má cô đã hồng hào trở lại, đẹp rung động lòng người. Anh không thể
tiếp tục ngắm nhìn được nữa, những gì còn lại trong ánh mắt từng chút từng
chút đông cứng lại. Không âm thanh, trái tim anh bị đào bới thành một
hang động, tối om lặng ngắt như thể trên thế gian này chẳng còn chút ấm áp
nào.
Từ giường bệnh tới cửa phòng.
Khoảng cách giống hệt như từ ánh sáng đi tới bóng tối.
Âu Thần người cứng đờ bước ra ngoài.
Một làn gió đêm thổi ập vào, rèm cửa bay tung lên.
Lạc Hi buông Hạ Mạt ra.
Anh lạnh lùng nhìn cô hồi lâu, hình như người vừa mới hôn cô tuyệt nhiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.