BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 283

trong bệnh viện, Lạc Hi vẫn đẹp như cánh hoa anh đào ngày xuân nhảy
múa, tiếng cười lanh lảnh, anh nhìn Hạ Mạt trên giường bệnh và Âu Thần
đang đứng phía trước, nụ cười vô hại dịu dàng, nụ cười này khiến sống
lưng Hạ Mạt bỗng dưng cứng đờ. Anh mỉm cười bước tới ngồi xuống bên
trái giường bệnh cô nằm.
Cô trầm ngâm, chắc chắn là Trân Ân đã báo tin cho anh hay cô đang ở chỗ
nào. Vào giây phút này, Âu Thần ngồi bên phải chiếc giường, Lạc Hi ngồi
bên trái, thật giống như trong phim. Đáng lý cô phải thể hiện mình được
sủng ái mới đúng, đáng tiếc, cô quá mệt, hy vọng hai người họ sẽ biến đi.
“Mạt Mạt!” Lạc Hi ôn tồn, dịu dàng nói: “Không được làm tổn thương tình
cảm của người ta, có hiểu không?”.
Hai chữ “Mạt Mạt” xuất hiện trên đầu lưỡi anh thật dễ chịu, thật khêu gợi,
nó mềm mại ấm áp làm sao.
Hạ Mạt lườm Lạc Hi một cái.
“Khi người ta tỏ tình với em, nhớ là phải nói với người ta, em đã có bạn trai
rồi đấy nhé.” Lạc Hi đau lòng vuốt ve bàn tay băng bó của cô, tuy giọng
nói có phần trách móc, song ngữ khí lại vô cùng yêu thương che chở, như
chạm đến tận xương tủy. “Không được coi thường, đùa cợt trước tình cảm
của người khác, nếu không, khi tình cảm của người ta đối với em đã sâu
đậm, tới lúc đó làm thế nào mới thu xếp ổn đây?”
Cô bất động không nói gì.
Thấy bàn tay Âu Thần nắm chặt lại, cô do dự đắn đo hồi lâu, cuối cùng vẫn
im lặng, chỉ âm thầm thở dài.
“Tránh cô ấy ra.”
Nhìn Lạc Hi chạm vào ngón tay Hạ Mạt, Âu Thần gằn giọng nói, âm thanh
lạnh lẽo như đâm vào xương, sự lạnh lùng ngạo mạn của tầng lớp quý tộc.
“Mạt Mạt.”
Lạc Hi không thèm để tâm tới Âu Thần, anh vẫn đưa tay đỡ cằm Hạ Mạt,
ép cô nhìn thẳng vào anh. Đôi môi anh nở nụ cười xót xa thương tiếc, đôi
mắt đen u ám không gì đong nổi.
“Hãy kể với anh ta, anh là ai đi.”
Âm thanh hừng hực nóng bỏng, nhẹ nhàng tiếp cận cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.