BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 281

năm năm trước tôi quen anh, anh đã yêu tôi, tôi đã yêu anh… đáng tiếc, tôi
không quen anh.”
Để mãi mãi quên đi thôi, quên đi việc cô đã làm tổn thương anh, không nên
nhắc lại để Âu Thần phải nhớ đến những ký ức đau khổ. Mà cô của ngày
hôm nay, cũng nhất quyết sẽ không tái hiện một Hạ Mạt ngày xưa chỉ có
thể dựa vào anh mà tồn tại, cô muốn đạt được tất cả bằng chính hai bàn tay
mình.
Đèn không bật, phòng bệnh chìm dần trong bóng tối. Thần thái của cô vẫn
thản nhiên như vậy, giọng nói đầy mỉa mai bông đùa khiến Âu Thần đang
nổi nóng cũng phải lắc đầu.
Anh nhìn cô chằm chằm.
Mái tóc dài dày như rong biển, gương mặt trong sáng thuần khiết, làn môi
nhợt nhạt, cô cứ yên lặng ngồi đó khiến Âu Thần muốn mãi mãi nhìn như
vậy.
“Em thật sự…”
Cổ họng anh tắc nghẹn.
Năm năm trước, thật sự cô không tồn tại trong cuộc đời anh ư, anh vẫn là
kẻ cô đơn trắng tay ư? Tại sao, tại sao từ lúc sinh ra, anh luôn phải là con
người sống trong cô đơn buồn tẻ, giờ khắc này đây, trái tim anh tê tái, bóng
tối đêm đen lại tràn đầy. Âu Thần mím chặt môi, gương mặt từ từ trở về với
vẻ lạnh lùng u uất. Nếu như cô ấy thật sự không quen biết anh năm năm về
trước, thế thì…
Âu Thần nắm lấy cánh tay phải không truyền dịch của cô, trên bàn tay bị
băng bó, in một nụ hôn lạnh lùng. Âu Thần đã dùng nụ hôn không dễ cự
tuyệt này để tuyên cáo:
“Thế thì bắt đầu từ hôm nay, hãy ở bên tôi nhé.”
Ánh mắt màu xanh thẫm, hình như đó không phải là… mà nụ hôn đó dùng
để đánh dấu cô.
Ngón tay Hạ Mạt run run.
Nhưng rất nhẹ.
Trong lòng cô, làn gió đêm như đang thổi qua rất nhẹ, ánh mắt sóng sánh
ngấn lệ, nhưng rất nhanh bị dập tắt liền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.