khiến cô mất hết lý trí để rồi trút giận vào anh, đêm đó năm năm trước, cô
đã chọn cách tàn nhẫn nhất làm tổn thương anh.
…
“Chuyện năm đó cô đối với Thiếu gia, tôi đã tận mắt chứng kiến tất cả.”
Thẩm quản gia nhìn cô, nỗi hận ẩn chứa trong đôi mắt. “Cô đã làm tổn
thương đến Thiếu gia, chắc hẳn với cậu ấy, cô đã không còn chút tình yêu
thương, thế thì… thế thì, xin cô đừng để Thiếu gia nhớ ra mình. Nỗi đau
thương cô đem đến cho Thiếu gia đã quá nhiều.”
…
Hạ Mạt thản nhiên mỉm cười.
Trông cô rất bình tĩnh, nhưng bên trong trái tim, những tình cảm phức tạp,
đắng cay, chua chát như thủy triều đang trỗi dậy. Ráng chiều từ từ biến mất
nơi chân trời bên ngoài cửa sổ, bóng đêm buông dần, hàng lông mày cô
giãn dần ra, chỉ còn đôi môi vẫn trắng nhợt.
“Tôi không quen anh.”
Tiếng nói rất khẽ, chuyện xưa như làn khói mỏng tan trong phòng bệnh. Tất
cả những chuyện ngày xưa hãy để cho chúng qua đi, có lẽ cô đã sai, cũng
có thể anh đã nhầm, nhưng nếu đã quên được rồi, thì hãy đừng bao giờ nhớ
lại, hãy mãi mãi lãng quên.
Âu Thần kinh ngạc.
Không, không thể nhầm được, cô ta nhất định phải quen biết anh! Phản ứng
vừa rồi của cô ấy, sắc mặt hoảng hốt của cô ấy, ánh mắt cô ấy nhìn anh
ngưng thần, năm năm trước nhất định cô ấy đã quen biết anh…
“Em lừa tôi.”
Giọng nói của anh phẫn nộ kề sát bên cô, dáng người dong dỏng của anh
khiến người ta có cảm giác bị áp bức đến ngạt thở.
Cô nhìn anh chằm chằm, như hạt sương đọng trên cánh hoa đêm, đôi mắt
màu hổ phách điềm tĩnh lặng lẽ nhìn anh.
“Sao lại phải lừa anh?”
Cô mỉm cười, nụ cười thản nhiên như không.
“Nếu như muốn lừa Thiếu gia của tập đoàn Âu Thị, có lẽ phải nên lừa rằng