“…”
“Thực ra, hôm đó thử vai diễn, cô ấy đã có những biểu hiện mờ ám… vừa
rồi ở công ty, Vi An…”
“Đừng nghĩ nhiều…”
“Nhưng, nếu như đúng là cô ấy làm, cậu đi gặp cô ấy tùy tiện thế này, liệu
có…”, Trân Ân sốt ruột nói, chuyện quảng cáo trước mắt thuận lợi như vậy,
ngộ nhỡ Hạ Mạt rơi vào cạm bẫy của Đào Thục Nhi…
Hạ Mạt mỉm cười nói:
“Yên tâm đi”.
Trân Ân nhìn nụ cười của Hạ Mạt, cuối cùng cũng bị thuyết phục.
***
Trụ sở Đài Truyền hình KTV.
Chiếc sofa màu đỏ rực, màn hình ti vi đang chiếu hình ảnh MV.
Khi Hạ Mạt đẩy cửa phòng thuê bao bước vào, Đào Thục Nhi đang ngồi
trên sofa, tay cầm micro, không có dấu vết những giọt nước mắt nhưng
giọng hát lại đang tắc nghẹn.
Nghe tiếng cửa mở.
Đào Thục Nhi ngoái đầu, cô nhìn Hạ Mạt thẫn thờ, ánh mắt âm u, đau khổ,
chua xót tràn đầy trong đôi mắt, hai hàng nước mắt từ từ chảy trên gương
mặt xanh xao của cô. Hạ Mạt ngạc nhiên ngồi xuống bên, đưa tay lên trán
Thục Nhi thăm nhiệt độ. Nóng rực.
“Cậu bệnh sao?”
Hạ Mạt nói nhỏ. Đào Thục Nhi không muốn nói, chỉ lắc đầu, nước mắt giàn
giụa. Hạ Mạt mở cửa đi ra ngoài gọi phục vụ tới nhờ anh ta lấy nước ấm và
thuốc hạ sốt. Người phục vụ khiếm lỗi giải thích ở đây không có thuốc. Hạ
Mạt đưa chút tiền lẻ bảo người phục vụ ra tiệm thuốc nào gần đó mua thuốc
hộ.
Sau đó đóng cửa phòng lại.