Hồi lâu, Lạc Hi mới nói tiếp: “Anh cứ tưởng em đã cho nó”.
Cô nhìn con mèo. Thời gian khó khăn nhất, thực sự cô đã muốn đem nó
cho người ta hoặc tự tay vứt bỏ. Ngay đến cô và Tiểu Trừng cũng khó mà
sống nói gì đến việc chăm cho nó? Chỉ có điều, không hiểu tại sao, cô vẫn
giữ nó lại.
“Để làm sữa bò à?” Ánh mắt Lạc Hi đầy tình cảm dịu dàng ấm áp. “Nếu
em không thích cái cảm giác mắc nợ anh thì hãy coi như anh trả ơn em đã
giữ con Bò Sữa này lại nuôi.”
“…”
Tại sao cô luôn dùng sự lạnh nhạt để xa lánh, hết lần này đến lần khác đâm
anh bị thương mà anh lại không để bụng? Có thể cô thích anh, hẹn hò với
anh, thậm chí hôn anh, nhưng, cô không sao chịu nổi cái kiểu anh như đang
ươm mầm trong trái tim cô như vậy. Càng lúc càng nhiều ân tình, càng lúc
càng gây cảm kích, cô sợ một ngày nào đó, cô sẽ lại biến thành một con
người sống dựa dẫm vào anh, hạnh phúc và địa ngục của cô sẽ bị anh nắm
gọn trong lòng bàn tay.
Con mèo đen say sưa ngủ trên gối Lạc Hi.
Anh ngước mắt nhìn cô, đôi mắt đen như lưu ly. “Lăng Hạo từ chối hợp tác
với em, chưa hẳn cố tình nhắm vào em, em cũng đừng cả nghĩ quá. Giới
showbiz sống rất thực tế, khi em là người mới vào nghề, khi em chưa có gì
để chứng tỏ tài năng của mình, em sẽ bị người ta coi thường, không loại trừ
khả năng có khi còn gặp cả sự lăng nhục. Những người mới vào nghề đều
phải trải qua giai đoạn này. Việc em chỉ có thể làm là kiên trì mà đi, cho
đến khi em trở nên nổi tiếng, chính thành công của em sẽ là một cái tát đập
mạnh vào mặt những kẻ đã từng khinh rẻ hiếp đáp em.”
Hạ Mạt bất giác nắm chặt tay, người hơi run run. Anh tới là để an ủi cô, sợ
cô buồn, nên mới tới đây? Cô đã làm những gì? Vì cô sợ mình sẽ bị tổn
thương, nên cô đã trải lòng để làm tổn thương anh sao?! Cô khép mắt lại.
“Phần quay quảng cáo ngày mai rất quan trọng”. Lạc Hi với lấy tờ nội dung
quảng cáo rồi đặt lên bàn, “anh đã photo một tờ cho em, trên đó có viết
những phê chú của anh, có thời gian em có thể xem thử. Nhưng…”.
Thấy Hạ Mạt chẳng có phản ứng gì.