Anh mặc kệ nói tiếp: “Với anh không có gì, chỉ có điều hy vọng ngày mai
công việc sẽ thuận buồm xuôi gió”.
Nói xong, anh đặt con mèo đen vào lòng sofa rồi đứng dậy, mọi cử chỉ đều
lặng lẽ, anh thậm chí cũng chẳng nhìn lại Hạ Mạt. Nhưng rồi, Hạ Mạt nhìn
đôi môi đẹp như hoa đào của anh đang tức giận mím chặt để lộ ra sự đau
khổ giống đứa trẻ đang tủi thân vì bị oan, nhưng lại rất quật cường không
muốn nói ra.
Trái tim cô lại trỗi dậy.
“Chờ đã.”
Trái tim nhức nhối buộc Hạ Mạt bật tiếng gọi giữ anh lại.
Lạc Hi như không nghe bỏ đi ra cửa, không ngoái lại nhìn. Thoáng nghe
như có tiếng động, Tiểu Trừng từ trong bếp đi ra thấy Lạc Hi đang chuẩn bị
đi, cậu ngạc nhiên đứng ngây ra.
“Chờ chút…”
Hạ Mạt kéo bàn tay Lạc Hi, cô ngẩng đầu lên, cắn chặt môi, lần đầu tiên cô
bỏ mặc mình để lộ nét mặt khẩn cầu trước mặt anh. Được, cô đã chịu thua,
không muốn tiếp tục giống như con nhím xù lông đâm anh bị thương và
cũng tự đâm chính mình, cô đã thua anh rồi.
Bàn tay cô lạnh ngắt.
Chầm chậm.
Cô ôm chặt lấy anh.
Ngón tay run run, anh từ từ quay người lại, cúi đầu nhìn cô.
Cô mỉm cười với anh.
Nụ cười như mang ý cầu thứ.
“Tiểu Trừng, lấy bia ra đây.”
Cô nhẹ nhàng nói với Tiểu Trừng đang đứng trước cửa bếp. Chỉ một loáng,
Tiểu Trừng đem ra hai lon bia. Hạ Mạt buông Lạc Hi ra, cô luồn ngón tay
vào chỗ móc giựt nắp lon “bịch” một tiếng, bọt bia trào ra. Hạ Mạt ngửa cổ
tu một mạch hết lon bia.
“Chị…”
Tiểu Trừng lo lắng, cậu biết chị không uống được bia rượu, lần nào đi uống
về, đêm đến là kêu đau bụng.