BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 324

“… Em cũng muốn có hạnh phúc… muốn được nương tựa… muốn yêu và
được yêu không phải giữ gìn gì hết… nhưng… em sợ… Lạc Hi, anh có
hiểu không... rằng một khi đã sống dựa vào người khác, thì bản thân sẽ mất
đi khả năng đứng trên đôi chân của chính mình, và khi người mà mình sống
dựa vào đó bỏ đi, ngay lập tức mình sẽ gục ngã…”
“Anh hiểu.”
Lạc Hi hít thật mạnh, tại sao lại không hiểu được chứ, anh đã từng ngụy
trang giả vờ ưu tú để cự tuyệt không cho ai tiếp cận.
Anh quỳ xuống, dùng ngón tay thon dài dịu dàng mềm mại đụng vào má
cô, nâng mặt cô lên.
“Nhưng, chúng mình hãy thử một lần xem.”
“… Vì cái gì?”
“Vì anh yêu em.” Trong nụ cười đẹp của anh có vị đắng chát đau khổ, “Có
lẽ em cũng không tin, nhưng, yêu em, năm năm xa cách, anh chưa bao giờ
quên . Em giống như thứ thuốc phiện, hại anh, làm anh đau khổ, thậm chí
có thể làm anh chết. Nhưng anh chẳng có cách nào có thể rời xa em được.
So với việc bị em làm tổn thương, nỗi đau xa cách em là không thể chịu
đựng được”.
Là cùng chung một cảm giác ư…
Hạ Mạt thoáng nghĩ, anh mới là thuốc phiện, rõ ràng biết là rất nguy hiểm,
nhưng lại không sao bỏ anh, xa anh được, mà ngược lại, hết lần này đến lần
khác bị anh mê hoặc, như trong vòng nước xoáy, không biết sao cứ bị kéo
riết vào.
Anh hôn nhẹ lên môi cô.
Cô ngơ ngác.
Ngước mắt nhìn anh.
Anh đẹp như không tồn tại, trong đôi mắt có làn sương như ánh sao, đôi
môi mát rượi mềm mại đang hôn cô, dịu dàng uyển chuyển, từ từ từng chút
một truyền qua huyết mạch cô, đọng lại trong trái tim cô.
Khẽ thở một tiếng.
Cô lặng lẽ vòng tay qua lưng anh, đáp lại anh, dào dạt du dương, hôn lên
đôi môi mát lạnh của anh, như muốn dùng hơi ấm không có của mình làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.