Giọng Âu Thần khô khốc, tắc nghẹn. Nhìn vào dấu đôi môi vừa mới được
hôn của cô, anh khép mắt lại, cố gắng ép cơn hỏa khí thịnh nộ trong lòng
ngực xuống, “đúng là trước đây tôi và em đã từng bên nhau, tại sao em
không kể cho tôi biết? Tại sao khi tôi hỏi chuyện, em lại lừa dối tôi?”
Trái tim Doãn Hạ Mạt âm ỉ nhức nhối.
Cô không nói nổi, mà cũng chẳng biết nên nói thế nào. Cứ nghĩ anh đã bị
mất ký ức rồi, chỉ cần đừng ai nhắc đến là anh sẽ không bao giờ nhớ lại,
những tình cảm và đau khổ trong dĩ vãng sẽ như làn khói tan đi. Nhưng,
anh vẫn là con người cố chấp, vẫn kiên trì tìm kiếm, lần giở dấu tích của
quá khứ.
Lặng nhìn theo vẻ mặt tức giận và lạnh lùng của Âu Thần, cô ngẩn ngơ như
người mất hồn.
Thực sự cô có thể quên hẳn anh sao? Trong những tháng ngày qua, cô thật
sự không còn chút tình cảm gì với anh sao? Nhưng cô thực sự không muốn
tái diễn cuộc sống của năm năm về trước, nó giống như loài dây leo bám
chặt vào thân cây lớn, một khi cái cây ấy chết đi thì thân dây leo mất ngay
chỗ dựa, chỉ còn có thể chờ ngày chết mà thôi.
Những ngón tay siết chặt, Doãn Hạ Mạt tránh ánh mắt bám riết của Âu
Thần, gạt bỏ nỗi đau trong lòng, cô hạ giọng nói:
“… Vì không có gì cần phải nói với anh.”
Âu Thần bối rối, anh nghẹn ngào:
“Cái gì gọi là “không có gì cần phải nói”?!... Mà cứ cho là em cảm thấy
không cần thiết nữa đi, em có quyền gì mà lừa dối tôi chứ?”
Từng cơn, từng cơn tê tái trong lồng ngực.
Bỗng nhiên anh cảm thấy mình như một thằng hề trên sân khấu, ký ức mà
anh đã phải dành toàn bộ tinh thần và sức lực đi tìm kiếm, trong mắt cô ấy