chỉ là một đoạn quá khứ “không có gì cần phải nói” mà thôi.
Nhìn bộ dạng đau khổ, ưu uất, suy sụp của Âu Thần, Lạc Hi mỉm cười.
Thời gian quả là thứ rất đáng yêu. Mới đầu, vì Thiếu gia Âu Thần không
thích anh ở bên Doãn Hạ Mạt nên anh đã bị buộc phải lập tức dời xa gia
đình nhà họ Doãn mà anh đã rất yêu thương, thân thuộc. Tuy được đi Anh
du học, nhưng cái cảm giác nhục nhã giống thứ đồ rác rưởi bị quăng đi đó,
anh sẽ không bao giờ quên được.
Và hôm nay…
Người bị lăng nhục trong đau khổ phải chăng là thiếu gia Âu Thần đó sao?
“Chúng ta đã chia tay nhau rồi.”
Giọng Doãn Hạ Mạt vang vọng trong không gian, ánh mắt lại lặng lẽ nhìn
sợi ren lụa màu xanh trên cổ tay Âu Thần. Những hoa văn xinh xắn phức
tạp, sắc màu đã phai nhạt, quấn chặt mấy vòng trên cổ tay Âu Thần, nhẹ
nhàng bay bay.
“Cái gì?!”
Trong lòng Âu Thần như có chiếc búa ngàn cân vừa tàn nhẫn giáng mạnh.
Hạ Mạt lặng lẽ nhìn sợi ren lụa màu xanh trên cổ tay Âu Thần, khẽ nói:
“Đã chia tay từ năm năm trước rồi, đương nhiên đâu cần anh phải cố gắng
nhớ lại”.
Mặt Âu Thần trắng bệch, hồi lâu mới hỏi dồn: “Tại sao lại chia tay?”
Năm năm trước, dưới gốc cây anh đào, cô đã quăng sợi ren lụa màu xanh
kia vào màn đêm.
Khoảnh khắc ấy.
Cô đã quyết định chấm dứt và quên đi tất cả.
Đối diện với người đã quên đi ký ức như anh, cô đâu thể nhẫn tâm nhắc lại
quá khứ. Giờ đây cô mới hiểu, suy cho cùng, cô cũng đã từng một thời yêu
anh, vậy thì, hãy cứ để những chuyện quá khứ qua đi kết thúc thật nhẹ
nhàng.
Máu như cuộn sóng trong lồng ngực, đôi môi Âu Thần trở nên nhợt nhạt,
gương mặt cứng rắn lạnh lùng đang cố gắng giữ lấy chút tự trọng cuối
cùng, sống lưng thẳng duỗi như tượng đá.
Anh không thể nào tin nổi lời giải thích của cô.