chậm, như muốn tuyên bố quyền sở hữu của mình, anh hôn lên môi Hạ
Mạt.
Khi Lạc Hi càng lúc càng kề sát.
Khi đôi môi cô đã có thể cảm nhận được hơi ấm của Lạc Hi.
Doãn Hạ Mạt đột nhiên nhắm mắt lại.
Tránh nụ hôn đó…
Nét mặt Âu Thần hiện rõ sự đau khổ, Hạ Mạt cũng u uất trong lòng. Lần
trước trong bệnh viện, cô cố tình mượn sự xuất hiện của Lạc Hi để buộc
anh phải rời xa cô, nhưng chính gương mặt bị tổn thương đó của Âu Thần
lại làm trái tim cô tan nát.
Cô chỉ là không muốn gặp lại Âu Thần, không muốn tiếp tục mối quan hệ
này nữa và càng không muốn anh phải đau khổ.
“Em…”
Lạc Hi khựng lại, trừng trừng nhìn Doãn Hạ Mạt đang nghiêng đầu né
tránh. Bàn tay anh đang giữ chặt cánh tay cô đột ngột buông ra. Một nỗi
đau đớn, tổn thương vụt qua trong mắt anh.
Lúc này, Âu Thần đã kéo mạnh Doãn Hạ Mạt ra sau lưng mình, Anh không
thể chịu đựng thêm cảnh Lạc Hi năm lần bảy lượt lôi Hạ Mạt ra đùa giỡn,
khinh bạc, căm tức đến tột cùng, anh vung nắm đấm vào mặt Lạc Hi!
Tiếng gió quạt tới như trời long đất lở.
Lạc Hi tránh qua bên.
Anh đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Mạt đang đứng sau lưng Âu
Thần. Hai người họ dường như là một, còn anh lại như tách hẳn ra. Lạc Hi
cay cú trong lòng, dường như mất hết lý trí, vung ngay nắm đấm quại lại
mặt Âu Thần!
“Đủ rồi!”
Doãn Hạ Mạt thoát ra ngoài vòng che chắn của Âu Thần, cô xông vào giữa
hai người. Lạc Hi hốt hoảng tái mét mặt, song anh không thể kịp thu lại
nắm đấm của mình, chỉ còn cách cố gắng chuyển lệch hướng đi, xương
ngón tay Lạc Hi sượt qua gò má Doãn Hạ Mạt để lại một vệt trắng dài trên
má cô.
“Các anh làm gì vậy? Đánh nhau như trẻ con sao?”