e lệ của người thiếu nữ mới lớn.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…?”
Trái tim Âu Thần như rỉ máu hoảng hốt trước cảm giác bị vứt bỏ, nhìn Hạ
Mạt lạnh lùng quăng tấm ảnh ngày xưa vào sọt rác, anh vừa đau khổ vừa
tức giận, nhưng lại không muốn tỏ thái độ mình là kẻ quá yếu đuối để cô
giễu cợt.
“Là tôi đã làm sai điều gì?” Giọng của anh nghẹn ngào, “Là tôi đã làm sai
điều gì khiến em phải hận tôi, thà rằng tôi quên em đi, em cũng không
muốn gặp lại tôi nữa sao…”
“Không phải.”
Chuyện của ngày xưa đó có lẽ không thể dùng đúng sai để mà phán xét, là
do tính cách của hai người đã buộc sự chia tay trở thành lựa chọn duy nhất.
“Vậy cuối cùng là vì cái gì?” Âu Thần hỏi, hàm dưới nghiến chặt. “Lẽ nào
chỉ một lời nói của em, ký ức của tôi sẽ phải xóa hết hay sao? Những gì
thuộc về quá khứ đâu phải do tự mình tôi đoán ra, mà cũng không phải do
em kể với tôi mà có được! ”
“Nói hay lắm.”
Lạc Hi điềm tĩnh nói.
“Tất nhiên không phải do Mạt Mạt kể với anh, nhớ hay quên là chuyện của
anh, anh đâu còn tư cách gì mà đứng đây chất vấn cô ấy?”
Âu Thần đưa ánh mắt lạnh lùng về phía Lạc Hi.
“Anh cũng có tư cách gì mà ở đây nói chuyện với tôi?”
Giọng điệu kiêu ngạo của Âu Thần khiến Lạc Hi phải dựng mày. Lạc Hi
đột nhiên phá lên cười, nụ cười rạng rỡ khác thường, chứa đầy nỗi căm
giận mãnh liệt.
“Mạt Mạt…”
Lạc Hi khẽ cười, rồi quát một tràng dài:
“Hoặc là em nói dứt khoát với anh ta, đỡ mất công anh ta lúc nào cũng
khẳng định em là của anh ta… Nói với anh ta, năm đó em và anh ta chia tay
là vì sự xuất hiện của anh… Là vì anh, nên em…”
“Lạc Hi!”
Doãn Hạ Mạt hơi ngạc nhiên nhưng cô cũng đã hiểu Lạc Hi muốn làm gì.