Cô vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Âu Thần. Đôi mắt anh xanh thẳm tựa đáy
hồ, không thể nhìn rõ tâm trạng của anh, dường như có một làn sương đang
kết thành băng trên người anh, hơi thở của anh khiến cô rùng mình.
“Sao? Anh nói sai rồi sao?” Nụ cười Lạc Hi thật dịu dàng vô hại nhưng ánh
mắt anh đen kịt. “Lẽ nào không phải vì sự xuất hiện của tôi mới dẫn đến sự
chia tay của hai người hay sao?”
“Đủ rồi.”
“Là như vậy sao?”
Âm thanh tắc nghẹn phát ra từ cổ họng Âu Thần, không khí ngột ngạt bao
trùm, bóng Âu Thần thấp thoáng trên mặt đất dường như có thể tan biến bất
cứ lúc nào. Là vì sự xuất hiện của người thanh niên này mà năm năm về
trước, cô đã quyết định ruồng bỏ anh hay sao?
Doãn Hạ Mạt siết chặt đầu ngón tay, trong lòng cô giằng xé, nhưng rốt cuộc
cũng vẫn là sự yếu đuối, đôi mắt màu hổ phách nhìn Âu Thần.
“Không phải vậy, không phải như anh nghĩ.”
“Vậy thì là thế nào?”
Là khi cười mà như không, anh luồn những ngón tay thon dài vào mái tóc
dài và dày của cô, nhẹ nhàng nhưng cố tình quay đầu cô về phía mình, buộc
trong mắt cô chỉ còn một mình anh.
“Định trốn hắn ta bao lâu nữa? Lẽ nào em lại muốn nối lại tình xưa?” Cô
càng muốn bảo vệ Âu Thần bao nhiêu, thì lòng Lạc Hi càng trào dâng một
nỗi căm hận sâu sắc bấy nhiêu. Nỗi đau bị ruồng bỏ năm năm về trước như
cơn ác mộng lại ập vào anh. Giọng như muốn thôi miên anh nói: “Mạt Mạt,
em nói với hắn ta, từ trước tới nay em chưa từng yêu hắn, vì anh, em và hắn
năm năm về trước đã chia tay nhau rồi.”
Doãn Hạ Mạt nhắm chặt mắt lại thở thật đều, cố gắng thoát khỏi tâm trạng
đang rối như tơ vò. Lạc Hi không chịu buông tha cô, anh ngoắc chặt ngón
tay vào tóc cô, cô đau đến nỗi mở to đôi mắt. Ánh mắt cô đụng phải ánh
mắt cáu giận của Lạc Hi, ánh mắt đó đang truy bức cô, không cho cô bất cứ
cơ hội nào để thở.
Cô đứng im.
Lạc Hi lại càng ôm chặt cô hơn.