châm.
Cánh cửa đóng “rầm” lại.
Tiếng cửa đóng làm cô giật thót mình, bất giác tóm chặt tay áo Lạc Hi. Bàn
tay thon dài của Lạc Hi nhẹ nhàng vỗ về cô. Cô dần dần bình tĩnh trở lại, từ
từ buông tay áo Lạc Hi ra.
Lạc Hi nói nhỏ: “Mạt Mạt sau này em chỉ là của mình anh thôi… được
không?” Anh nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô. Nửa câu trước giống như mệnh
lệnh hoặc là lời tuyên thệ, nửa sau lại giống như lời thỉnh cầu thì đúng hơn.
Có lẽ ngay chính bản thân anh cũng chưa nhận ra sự van xin trong lời nói
của mình.
Doãn Hạ Mạt có chút hoảng hốt.
Sau đó, rất nhẹ, khó có thể nhận ra đó là cái gật đầu. Mà giữa phút giây gật
đầu ấy, dường như trong cô, có một cái gì đó đang chết đi.
***
Buổi sáng.
“Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn sự quan tâm, giúp đỡ của anh!”
Trân Ân sung sướng không ngớt lời nói cảm ơn qua điện thoại di động,
nghe đầu điện thoại bên kia cúp máy, cô vội vàng nhảy một cách đầy kích
động, vừa quay được ba vòng, cô đụng ngay Hạ Mạt đang đứng lặng lẽ bên
cửa sổ. Trân Ân hét vào tai Hạ Mạt:
“Hạ Mạt…!”
Doãn Hạ Mạt đang mải mê ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.
Tại sao tất cả lại có thể bình tĩnh đến như vậy? Hôm đó cô cảm nhận rất rõ
hận ý trong lời nói của Âu Thần, cô luôn cảm giác sẽ có cái gì đó xảy ra.
Thế nhưng, quảng cáo Lỗi Âu vẫn được phát sóng và áp phích quảng cáo
vẫn được dán như thường. Album Nàng tiên cá bong bóng vẫn tiếp tục bán
chạy, Lạc Hi cũng chẳng có chuyện không hay. Giống hệt như mặt biển