không gió, xem ra sự yên tĩnh khác thường này lại như ánh hào quang của
mặt trời, những dự cảm không hay trong cô có lẽ sẽ không thành hiện thực.
Nhưng…
Cô chau mày.
Nếu Âu Thần vẫn là Âu Thần của năm đó, vậy thì, với tính cách của anh ta,
không có lý nào lại dễ dàng tha thứ cho sự phản bội. Dù cho, chuyện này
theo cô thật là hoang đường.
Có nên giải thích với anh ta hay không, sự thực không phải là “phản bội”
như Âu Thần đã nghĩ…
Chỉ có điều, nên giải thích như thế nào đây?
Chuyện của quá khứ, đâu có dễ giải thích rõ ràng được?
Đang nghĩ, bất ngờ một tiếng hét lớn dữ dội bên tai, Hạ Mạt sững người,
quay đầu qua nhìn Trân Ân, nét mặt Trân Ân đang ngập tràn vui sướng.
“Ờ?” Cô mỉm cười với Trân Ân.
Trân Ân đang vô cùng phấn chấn, hai mắt long lanh sáng rực. “Cậu đoán
xem lúc nãy là điện thoại của ai?”
“Điện thoại lúc nãy hả?” Doãn Hạ Mạt không suy nghĩ nói bừa: “Bạn trai
mới hả?”
“Cắt! Trong lòng tớ chỉ có Tiểu Trừng thôi, đoán nhanh lên!”
“Trưa nay có món cá hồi mà cậu thích ăn phải không?”
“Doãn Hạ Mạt, tớ van cậu đấy, đoán thật lòng có được không?” Trân Ân
lườm Hạ Mạt Mạt một cái. Niềm vui sướng đem đến từ cái tin tốt lành đó
khiến tim cô đập phập phồng trong lồng ngực, nụ cười trên khóe môi không
dừng lại được. “Là tin vui ngất trời đấy!”
“Tin gì vậy?”
Doãn Hạ Mạt cười, thôi không ghẹo Trân Ân nữa, dù cô biết rằng Trân Ân
lúc giận rất dễ thương.
“Bên hãng sản xuất phim Bản tình ca trong sáng vừa gọi điện tới, thông
báo mời cậu tham gia thử vai, vai Băng Đồng. Họ còn nói, vai đó là của cậu
chắc chắn bảy, tám mươi phần trăm rồi!” Trân Ân vui sướng, nước mắt từ
đâu cứ thi nhau trào ra, “Là phim Bản tình ca trong sáng đấy! Phim thần
tượng bom tấn nhất của năm nay đó! Là vai nữ chính thứ hai! Hạ Mạt,