Đôi mắt bất động, sau đó, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng mờ ảo.
“Nói cho anh biết, ngày mai bọn em sẽ diễn đoạn nào?” Lạc Hi cầm lên tay
cuốn kịch bản của cô, lật qua lật lại xem xét. “Anh và em thử tập trước xem
sao?”
Doãn Hạ Mạt suy nghĩ một lúc rồi khẽ nói: “Không cần đâu, hôm nay anh
mệt quá rồi!”
Tuy anh là diễn viên xuất sắc, ngoài ca hát ra, kỹ năng diễn xuất của anh
qua năm tháng dày công tôi luyện được ca ngợi là đã đạt tới cảnh giới tuyệt
mỹ. Lạc Hi đã từng ba lần đạt giải thưởng Cảnh Đế cao quý. Nếu được anh
chỉ dẫn, chắc chắn cô sẽ học được nhiều điều có ích. Nhưng dáng vẻ mệt
mỏi, đau khổ của anh trong mơ lúc nãy khiến cô xót xa không đành.
“Em đang xót thương anh đúng không?”
Anh cười mà như không, không biết là thật lòng hay giễu cợt nữa.
“Vâng.” Hạ Mạt khẽ gật đầu.
Hơi thở của Lạc Hi đột nhiên ngừng lại, không gian căn phòng chợt một
thoáng im lặng kỳ lạ. Đôi mắt đen của anh, như có làn sương mờ ảo trong
đáy mắt, anh chăm chú nhìn cô, nín thở.
“Em… đang xót thương anh có đúng không?” Anh một lần nữa hỏi nhỏ.
Doãn Hạ Mạt nhìn anh, trái tim cô ấm áp và mềm mại, cô vứt bỏ hết những
lớp ngụy trang của bản thân, để ánh mắt cô bộc lộ nỗi thương xót và tình
cảm của cô.
“Vâng.”
Anh hôn cô.
Nụ hôn nhẹ nhàng như những giọt sương đọng trên cánh hoa.
Chỉ là một nụ hôn rất nhẹ.
Nhưng sau đó, gương mặt của hai người như vừa được ánh ban mai nhuộm
hồng. Đây không phải là nụ hôn đầu tiên, cũng không phải là lần nồng
nhiệt nhất, nhưng nụ hôn này giống như lần đầu vậy, bao nhiêu năm qua
vẫn còn in đậm trong trái tim hai người.
Rèm cửa sổ bay phần phật trong gió đêm.
Mặt Doãn Hạ Mạt nóng bừng, trái tim cô thổn thức đầu óc trống rỗng. Rất
lâu cô mới nghĩ ra một câu để phá vỡ sự yên lặng làm cho cả hai đều