“… Mạt Mạt, em nói với hắn ta, từ trước tới nay em chưa từng yêu hắn, vì
anh, em và hắn năm năm về trước đã chia tay nhau rồi!”
…
Trước mặt Âu Thần là một màu đen, tựa như giữa đêm khuya trong mùa
đông buốt giá. Không có ánh trăng, không gian vắng lặng như đã chết. Hai
người họ ôm chặt lấy nhau thành một ngay trước mặt anh, khiến người ta
như đang quay cuồng trong màn đêm huyền ảo. Anh không cần phải xem
nữa, sự thật đã bày ra trước mắt quá rõ ràng.
…
“Các người sẽ phải trả giá vì điều này.”
Điểm sáng cuối cùng đã vụt tắt trong mắt Âu Thần, giọng nói của anh lạnh
lùng như sắt đá. Câu nói ấy hình như không chỉ là lời tuyên án dành cho
Doãn Hạ Mạt và Lạc Hi, nó cũng là lời tuyên án với chính anh.
…
Vậy thì phải nên hận cô mới đúng, nhìn thấy cô đau khổ, nhìn thấy cô bị
lăng nhục, anh phải cảm thấy hài lòng sung sướng mới đúng. Nhưng, tại
sao, lồng ngực anh đau nhói như có lưỡi dao sắc lạnh cứa nát, anh hận
không thể xé nát con đàn bà dám cả gan tát lấy tát để cô!
Âu Thần ủ ê, môi mím chặt.
Anh yêu cô đến vậy sao? Dù rằng năm năm trước, anh từng đau khổ vì cô
ruồng rẫy vứt bỏ, dù rằng năm năm sau một lần nữa anh lại bị cô lạnh lùng
tuyệt tình, vậy mà anh vẫn yêu cô đến vậy sao?
Khoảnh khắc lúc nãy ôm cô trong vòng tay, cuộc sống của anh như tràn đầy
hạnh phúc. Nhưng cô lại giãy giụa chạy ra khỏi vòng tay anh, gương mặt
cô chằng chịt những dấu tay sưng tấy đỏ, ánh mắt cô trống rỗng vô hồn, cô
đã lặng lẽ rời bỏ vòng tay anh, lặng lẽ bỏ đi khiến trái tim anh lập tức trở
nên lạnh lẽo trống trải.
Lạnh lẽo trống trải...
Dường như, cuộc đời anh đã trở nên lạnh lẽo trống trải.
Giữa cầu thang yên lặng không tiếng động.
Ngồi trên bậc thang lạnh buốt.
Cô ôm chặt chính mình, giấu đầu giữa hai đầu gối.