Quá đáng quá…
Trân Ân tức giận muốn xông ra giật lấy đống micro của mấy tay phóng
viên độc ác đó mà ném xuống đất, mà giẫm đạp lên!
Những lời nói đó chẳng qua mới chỉ từ một phía An Bân Ni, tại sao đám
phóng viên như thế mù mắt cả lũ vậy, tất cả đều tin lời An Bân Ni, còn đối
với Doãn Hạ Mạt, họ lại đưa ra những câu hỏi quá đáng như vậy?! Có lẽ
bọn họ chỉ thích những tin đồn xấu thôi! Kể cả những tin đồn tai tiếng xấu
xa đó có thuộc về một con người trong sạch đi chăng nữa, họ chỉ cần đến
nguồn tin, chỉ cần gây sốc, họ đâu có màng đến cái gọi là thật thực chất là
thế nào!
Đám phóng viên vẫn tiếp tục công kích.
“Cô có ý đồ mê hoặc Lăng Hạo không?”
“Không hề.”
“Cô cố ý hẹn Lăng Hạo ở khách sạn, mặc áo ngủ trong suốt xuất hiện trước
mặt anh ấy, có ý đồ dụ dỗ anh ấy, cô có lời giải thích như thế nào đối với
việc này?”
“Trong tủ quần áo của tôi chưa bao giờ có áo ngủ nào trong suốt.” Doãn Hạ
Mạt cười lạnh nhạt. “Tôi thích áo ngủ bằng vải cotton một trăm phần trăm.
Mà nếu như tôi có ra vào khách sạn đó, chắc chắn sẽ phải có ghi chép, mọi
người có thể đi điều tra.”
“Ồ? Ý cô là An Bân Ni bịa đặt?” Một phóng viên hỏi đầy khiêu khích.
Ánh mắt Doãn Hạ Mạt trong veo: “An Bân Ni có bịa đặt hay không, tôi
không muốn bình luận. Nhưng tôi không hề làm những việc mà cô ta đã chỉ
trích và tố cáo”.
“Nếu như cô không làm, vậy thì tại sao An Bân Ni lại chỉ trích, tố cáo cô?”
Lời lẽ đầy ẩn ý.
“Vấn đề này cô hỏi cô ấy sẽ thích hợp hơn.”
“…”
Một câu hỏi rồi một câu trả lời cứ lặp lại như vậy trong suốt một thời gian
dài, Doãn Hạ Mạt từ đầu đến cuối trả lời rất bình tĩnh và thong dong, thái
độ, tinh thần thể hiện không giận cũng chẳng tức. Đám phóng viên cân
nhắc trong lòng hồi lâu, họ cảm thấy nơi Doãn Hạ Mạt khó mà đột phá, thế