BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 544

Lạc Hi ngạc nhiên nhìn cô.
Doãn Hạ Mạt trước mặt anh lúc này không phải là một Hạ Mạt luôn lạnh
lùng với anh, mà hình như là Hạ Mạt của năm năm về trước, giống hệt chú
cún con nũng nịu với Âu Thần thi thoảng anh vẫn vô tình nhìn thấy.
“Này.” Cô hấp háy mắt. “Em thành tâm thành ý xin lỗi anh, sao anh lại
ngây người ra thế?” Nói rồi, Hạ Mạt véo mạnh tay anh cũng là tiện thể trả
thù lúc nãy anh véo mũi cô.
“Em là Hạ Mạt sao?” Lạc Hi lấy lại thần thái, cố ý tỏ ra hiếu kỳ lại gần
nhìn lên nhìn xuống dò xét. “Hạ Mạt của anh là cục đá lạnh, sao lại có một
Hạ Mạt biết làm nũng thế này?”
“Lúc trước là có vỏ bọc, bây giờ mới là thật.” Dáng vẻ đoan trang, ánh mắt
như có nụ cười. “Anh cứ nghĩ kỹ đi, giờ vẫn còn kịp trả lại hàng mà.”
“Không kịp nữa rồi…”
Anh mệt mỏi ngáp dài một cái, từ từ trượt người xuống, gối đầu lên đùi cô,
mỉm cười nhắm mắt lại.
“Đã tuyên bố cho mọi người biết rồi, vậy từ nay về sau, em là của anh,
anh… chính là của em. Mãi mãi không chia cắt, mãi mãi không phản bội.”
Sắc đêm trầm lắng.
Lạc Hi nằm gối đầu trên đùi Hạ Mạt, một lát sau đã thiếp đi. Bàn tay cô nhẹ
nhàng vuốt mái tóc đen nhanh của anh, cứ thế hồi lâu, Hạ Mạt khẽ nói:
“Vâng. Mãi mãi không chia cắt, mãi mãi không phản bội.”
Mi mắt Lạc Hi tự dưng ươn ướt.
Lạc Hi như đứa trẻ nằm trong lòng cô, một giót nước rớt lên áo thấm lan ra.
Hương vị hạnh phúc là như thế này đây, chua chua, ngọt ngọt, đắng đắng,
mặn măn…
Gạt ra khỏi đầu hình ảnh Hạ Mạt buộc sợi ren lụa màu xanh cho Âu Thần
được đăng trên tờ báo trong nước mà anh xem được trong những ngày còn
đang ở bên Nhật, anh mỉm cười để mình hoàn toàn đắm chìm trong hạnh
phúc…

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.