Cô bé đã là một con người kiên cường, đã là một con người hiểu biết, tại
sao còn muốn hù dọa cô, tại sao làm cô bé thêm tổn thương, tại sao còn
muốn cướp đi những thứ vốn chỉ còn chút xíu nhỏ nhoi đến tội nghiệp của
cô?!
Người cô hận nhất là anh!
Tên trùm sò đã gây ra tất cả bi kịch này.
Một công tử danh giá cao quý nhưng lại coi mạng người khác như con kiến
mà mình có quyền hành xử. Nếu không phải vì anh đã uy hiếp bố cô đuổi
Lạc Hi đi, Tiểu Trừng sẽ không buồn tới mức đổ bệnh, bố Doãn không đến
nổi day dứt mà không bị phân tâm khi lái xe, đã không xảy ra tai nạn trong
lúc gọi cho cô bé kêu Lạc Hi trở về! Nếu không có sự ngang ngược vô lý
của Âu Thần, tai nạn đã không xảy ra! Cô bé hận anh! Cô bé thề rằng, cô
sẽ bắt anh phải chịu đau khổ gấp mười lần, gấp trăm, gấp nghìn lần nỗi
khổ mà cô đang phải hứng chịu!
Sau khi được đưa ra từ phòng cấp cứu, Tiểu Trừng được đưa vào phòng
cách ly để theo dõi, chăm sóc đặc biệt. Bác sĩ nói với cô bé, không biết có
thể sống được hay không.
Ngoài phòng bệnh, cô bé đờ đẫn ngồi chờ, trái tim cô chết dần vì cô đơn và
sợ hãi. Thời gian cứ trôi, cứ trôi, một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, cô
đột nhiên bình tĩnh trở lại. Ồ, có gì là đáng sợ đâu nhỉ? Nếu Tiểu Trừng
chết rồi, cô cũng sẽ chết cùng em là xong. Có điều, trước khi chết, cô nhất
thiết phải xử lý một số việc.
Về đến nhà, hàng xóm đã giúp cô bố trí linh vị và di ảnh, mọi người đã về
hết, căn phòng trống trơn. Cô bé yên lặng lấy khăn lau, lau sạch những bụi
bẩn bám trên đồ dùng trong nhà, lấy cây lau, lau cho sàn nhà sạch bong.
Sau đó, cô quỳ rất lâu trước bức ảnh màu đen trắng, để mình làm tròn bổn
phận của kẻ làm con trước khi cô cũng ra đi.
Trong màn sương đêm.
Cành lá cây anh đào nhốn nháo lay động.
“Anh vui không?” Cô nhếch môi cười nhạt.
“Cuối cùng là chuyện gì vậy?” Âu Thần sợ hãi.
“Giống như những gì anh đã thấy đấy, người ra đi đã ra đi, người chết đã