Mưa xối xả điên cuồng trút lên chiếc xe Lamborghini đậu bên đường.
Trong xe tối đen, Doãn Hạ Mạt trầm ngâm im lặng nhìn vẻ mặt đau khổ
của Âu Thần đang rơi vào hồi ức. Một tia chớp rạch ngang bầu trời đêm,
khuôn mặt Âu Thần trắng bệch thất thần khiến Hạ Mạt cũng quay lại cái
đêm của năm năm trước…
Ký ức của cô cùng ký ức của Âu Thần…
Đan xen lẫn nhau…
Cái đêm của năm năm về trước dường như đang ở trước mặt…
…
Đêm khuya, dưới gốc cây anh đào.
Nhìn một Âu Thần ngạo mạn cao quý như công tử quý tộc, trong lòng cô bé
chất đầy hận thù lạnh lùng.
Cô bé hận Âu Thần!
Từ trước tới giờ, cô bé chưa từng hận ai ghê gớm đến thế!
Là anh!
Cuộc sống hạnh phúc mà cô bé phải gắng gượng hết mình duy trì trong
nháy mắt đã biến thành con số không!
Bố Doãn và mẹ Doãn máu me đầm đìa nằm trên giường bệnh, bác sĩ lấy
khăn trải giường màu trắng phủ lên hai người, cô bé lấy hai tay bịt chặt
miệng, thế giới trở nên điên loạn, quay cuồng! Tiểu Trừng được đưa vào
phòng cấp cứu, các bác sĩ, y tá hết ra lại vào, chỉ còn một mình cô bé cô
độc bên ngoài. Sợ hãi run rẩy, cô bé muốn khóc thét lên, thậm chí cô bé
còn muốn chết. Cô bé sợ hãi, cô bé sợ hãi, cô bé sợ hãi…
Cô bé thà rằng không được sinh ra trên đời này…
Không được sinh ra, không phải sống, cô bé sẽ không phải đối mặt với
những sự chết chóc và sợ hãi như thế! Cô bé hận mẹ đã sinh ra mình, mẹ
đã sinh ra cô bé mà tại sao lại chết đi bỏ mặc cô bé?! Cô bé hận bố mẹ
Doãn, họ đã cho cô bé và em Tiều Trừng bao năm nay hạnh phúc mà tại
sao lại nhẫn tâm chết đi, bỏ lại hai chị em cô? Cô hận Tiểu Trừng, cậu đã
hứa sẽ mãi mãi sống bên chị mà tại sao lại bị đưa vào phòng cấp cứu,
khiến cô khủng hoảng, sợ sệt như thế này?!
Cô bé hận tất cả mọi người!