Âu Thần đứng đằng sau sắp đặt.
Cô cười nhạt:
“Đã biết buộc em phải đến tìm anh, tại sao khi em đến rồi, anh lại phẫn nộ
như vậy?”
Ánh mắt Âu Thần ảm đạm trở lại.
Đúng vậy, anh muốn xem cô có tới tìm anh không. Anh biết cô nhất định sẽ
đến, nhưng khi cô đến rồi, ngực anh lại như bị những nát dao tàn nhẫn đâm
xuyên!
“Em để tâm tới hắn lắm sao?”
Anh hỏi, cổ họng khản đặc.
Doãn Hạ Mạt nhìn Âu Thần, trong bóng tối, khuôn mặt anh u ám sâu thẳm.
Rất lâu sau, cô mới ôn tồn nói:
“Lạc Hi không có tội, anh ấy không liên quan đến việc trước kia của anh và
em. Nếu muốn trả thù, xin hãy trả thù em, đừng làm hại anh ấy.”
Cơn đau dạ dày càng lúc càng dữ dội.
Môi Âu Thần trắng bệnh vì đau, giọng anh khằn đặc, lạc hẳn đi: “Không
liên quan tới hắn?... Nếu không có sự xuất hiện của hắn, làm sao có thể xảy
ra bi kịch năm năm về trước? Nếu không có sự xuất hiện của hắn, sao em
có thể ruồng bỏ anh một cách tàn nhẫn như vậy? Đêm đó em đã nói gì với
anh? Chẳng lẽ em đã quên hết rồi sao?”.
Doãn Hạ Mạt dán mắt kinh ngạc nhìn Âu Thần hỏi dồn:
“Anh… anh đã nhớ lại được hết rồi sao?”
Nhìn vào đôi mắt màu hổ phách sững sờ kinh ngạc của Hạ Mạt, cơn đau
khiến Âu Thần như muốn chết đến nơi. Trước mắt anh, mọi thứ tối sầm,
dường như đang quay ngược về cái đêm không trăng, không sao của năm
năm về trước. Trong sân vườn nhà, dưới gốc cây anh đào đó, cô đã quăng
sợi dây lụa màu xanh vào giữa đêm đen…
“Đúng… đã nhớ lại được hết rồi…”
…
Cái đêm mà giờ đây, mỗi khi nhớ lại đều khiến trái tim người ta phải nhói
đau…
Từ Pháp trở về, máy bay vừa hạ cánh anh đã sốt ruột lao thẳng tới nhà họ