BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 578

gấp vạn lần!
“Giờ đây, cuối cùng tôi không bận tâm đến bất cứ ai, cũng chẳng cần
người lo cho mình nữa, như thế sẽ không phải gặp lại anh, có thể chia tay
với anh, anh có biết là tôi vui lắm không? À! Đúng rồi! Còn một chuyện
nữa anh đã làm cực tốt…”
Hạ Mạt nhìn chằm chằm vào đôi mắt ảm đạm đau khổ của Âu Thần, cô bé
đến sát bên người anh, chậm rãi nói:
“Đó, chính là việc anh đã tống khứ Lạc Hi đi! Không sai, tôi đã thích anh
ấy, ngay từ lần gặp đầu tiên, tôi đã thích anh ấy, trong lòng tôi, anh không
thể so sánh với một ngón tay của Lạc Hi! Tuy rằng giờ đây anh đã ép buộc
Lạc Hi phải ra đi, nhưng tương lai, tôi nhất định sẽ sống cùng anh ấy!”
Tai cô ù lên, thậm chí, cô còn không biết mình đang nói những gì, chỉ là
theo bản năng phải nói những lời có thể làm tổn thương Âu Thần, để những
lời đó biến thành lưỡi dao tẩm độc, xọc thẳng vào trái tim Âu Thần.
“Đủ rồi!”
Âu Thần gào lên điên loạn! Anh không thể nghe thêm được nữa! Hạ Mạt
cười thật tàn khốc, cô tiến đến sát Âu Thần, một chút ấp áp trong ánh mắt
cũng không có, hình như đó không phải là những lời nói tức giận, mà là…
Một trái tim đã đau đến mức như thể trái tim đó không còn là của mình
khiến anh không giữ cho nhịp thở bình thường, trong cơn đau đớn cực độ,
ngón tay đã cứng lại của anh bóp chặt cằm Hạ Mạt, anh không muốn nghe
cô bé nói nữa! Anh không muốn nghe!
“Cô…”
Xương quai hàm Hạ Mạt kêu đánh khực.
Sự đau đớn khiến cô bé kinh sợ mở to đôi mắt, cô không tài nào thoát ra
khỏi bàn tay Âu Thần. Sương trắng đang bao phủ đêm đen, cây anh đào
gầm gừ lắc lư, xương quai hàm đau như bị vỡ vụn, Hạ Mạt thở hổn hển
một cách đau đớn, một đôi mắt xanh u ám đang ghé xuống rất gần cô.
Cô bỗng sững người…
Gió đêm rất lạnh, trong phút chốc, nỗi sợ hãi và nỗi đau vô bờ trong đôi
mắt Âu Thần đã khiến cô trở lại với lý trí.
Như chợt ngưng cả lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.