BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 580

Cô bé trong cơn tức giận cùng cực bật lên tiếng cười:
“Xin lỗi? Chỉ cần hai chữ này thôi sao? Anh nghĩ vậy là xong à?”
“Vậy em hãy nói để anh biết…” Đôi mắt Âu Thần trắng bệch, ánh mắt tối
tăm chết lặng, “… phải làm sao mới được đây?”
Làm sao mới được? Trong bệnh viện, thi thể bố mẹ cô bé máu me đầm đìa
bị tấm drap trắng muốt phủ lên, mạng sống của cậu em Tiểu Trừng đang
nguy kịch trong phòng cách ly, chưa biết sống chết thế nào, những chuyện
này làm sao có thể đổi lại được? Từng cơm phẫn nộ không kiềm chế nổi hết
lần này tới lần khác lại bùng lên dữ dội! Quả nhiên là Thiếu gia ở trên cao
vời vợi, có tiền, có quyền, chẳng phải cái gì cũng có thể đổi được hay sao?
Nỗi uất hận đã khiến cô bé như một con mèo hoang bị kích động.
“Làm gì cũng không thể được nữa!”
Câu trả lời băng giá vang vọng khắp sân vườn, cô bé tiến lại gần Âu Thần,
từng lời nói như đâm từng nhát dao:
“Quyết không gặp lại anh, mãi mãi không tha thứ cho anh! Mãi mãi không
yêu anh! Tôi sẽ quên hết ký ức về anh!”
Sương mù trùm lấy cây anh đào.
Gương mặt Âu Thần càng lúc càng nhợt nhạt, anh khẽ ho, khóe miệng có
chút máu. Trong đêm tối, từ từ, Âu Thần nhắm mắt lại, quỳ xuống trên nền
đất lạnh giá!
“Thế này… được không?”
Gió thổi, cây anh đào rung lên dữ dội, cái lưng thon dài vương thẳng, Âu
Thần quỳ xuống, cho dù ở tư thế vô cùng thấp kém, nhưng vẫn còn đó
nguyên vẹn niềm kiêu hãnh quý tộc không dễ gì kinh mạn. Gió thổi, sợi ren
lụa giật mình bay vọt lên, rất lâu, rùng mình kinh động trong bầu trời
đêm…
Đêm đó, trước mặt cô.
Âu Thần đã quỳ xuống.
Màn đêm đen kịt, không chút ánh sáng, sự yên tĩnh khiến người ta nghẹt
thở, sợi ren lụa màu xanh hồn phiêu phách lạc bị gió cuốn đi. Anh từ từ
khuỵu xuống, khuôn mặt như nhợt nhạt hơn, anh đã phạm phải sai lầm có
lẽ không thể nào bù đắp nổi, anh chỉ còn có thể biết dùng tất cả sự tôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.